*Đông chí (冬至): Giữa đông, ngày dương lịch 22 tháng 12, là 1 trong 24 tiết khí.
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Sáng sớm sau trận tuyết rơi, tia nắng đầu tiên xuyên qua những đụn mây chiếu trên bậc thang trước hành lang. Trong noãn các, người đang thắt lạc tử [1] ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng rực rỡ.
[1] Lạc tử:
“Đã lâu rồi không thấy mặt trời.” Anh Minh nhìn ra bên ngoài, giọng nói rời rạc: “Chờ mặt trời lên cao, chúng ta ra ngoài phơi nắng.”
Thù Lan vuốt thẳng sợi tơ, rút ra một sợi dây màu đỏ thẫm đưa tới. Bởi vì phần tua của dây đeo trên tay Hoàng hậu có đá xanh hợp với màu đỏ thẫm, màu sắc vừa tươi sáng lại có cảm giác phú quý. Thù Lan vừa hỗ trợ vừa cười nói vâng, nhìn bầu trời dần trở nên quang đãng, nàng lẩm bẩm nói: “Những năm gần đây chỉ có hôm nay nô tỳ mới có tâm tình nhìn mây bay trên trời, nhìn mặt trời tỏa sáng. Đây là nhờ phúc của nương nương chủ tử.”
Một người cảm thấy hết hy vọng với cuộc sống mới có thể lười quan tâm tất cả mọi thứ quanh mình. Nàng ấy mới 19 tuổi mà suy nghĩ trong lòng lại lớn hơn nhiều số tuổi.
Anh Minh dịu dàng khuyên bảo nàng ấy: “Không phải ngươi xuất thân không tốt, cũng không thiếu tay thiếu chân, chẳng qua đoạn đường này gặp khó khăn, qua đoạn này rồi sẽ thái bình. Sau này không cần nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, Vạn tuế gia đã tước cáo mệnh của bà ta, trước mắt trên người bà ta không có danh hiệu, còn lại dễ dàng xử lý.”
Thù Lan nghe vậy sợ run: “Tước cáo mệnh?”
Anh Minh nói đúng vậy: “Bà ta cậy có triều đình gia phong, không thể tùy tiện xử lý nên bà ta mới dám hành xử liều lĩnh như vậy…”. Nói rồi Anh Minh nhìn nàng ấy: “Thế nào? Ngươi cảm thấy không ổn à?”
Thù Lan vội nói không: “Chỉ là nô tỳ thương a mã bị bà ta liên lụy, làm loạn đến mức mất hết mặt mũi.”
Nàng ấy là người lương thiện, tới lúc này rồi còn bận tâm người a mã không quan tâm đến mình. Anh Minh là người yêu ghét rất rõ ràng, thật ra nàng không tán đồng tính cách mềm mỏng của nàng ấy lắm. Người sống trên đời dám yêu dám hận, nàng ấy cứ mãi do dự để rồi gặp rắc rối, có lúc khiến người ngoài cuộc sinh ra cảm giác vô cùng bất lực.
“Vậy lúc này để ngươi trở về, ngươi đồng ý không?” Anh Minh cười: “Náo loạn đến mức này rồi, nếu vị phúc tấn này còn sống, chỉ sợ ngươi đã chẳng còn đường về nhà. Khiến ngươi cảm thấy hối hận, vậy là chúng ta làm chuyện xấu mất rồi.”
Một câu nhắc nhở không nặng không nhẹ làm Thù Lan xốc lại tinh thần. Nàng hoảng sợ nói: “Nô tỳ hoàn toàn không có ý này, nô tỳ ra khỏi nhà, có muốn trở về cũng không trở về được nữa rồi.”
“Cũng chưa chắc.” Anh Minh cẩn thận buộc sợi tua lại, xong xuôi nhìn đánh giá, nàng cảm thấy rất hợp với cái túi thơm kia của Hoàng đế. Xoay người thấy Thù Lan suy tư gì đó, nàng cười: “Ngươi cũng đừng buồn, trên đời nào có chuyện gì không giải quyết được. Ca ca Na Đan Châu kia của ngươi nhận lệnh đi xuống phía Nam dẹp yên vùng biên giới biển rồi.”
Rốt cuộc trên mặt Thù Lan cũng lộ ra nụ cười từ đáy lòng: “Có thể phân ưu giúp Vạn tuế gia là phúc phần của cả nhà chúng nô tỳ. Nô tỳ vốn không lo lắng cho mình, chỉ lo lắng cho tiền đồ của ca ca. Rốt cuộc huynh ấy được phái ra ngoài rồi, ra khỏi cái nhà kia cũng tốt.”
Tùng Cách nâng hộp tới, Anh Minh đặt chiếc tua bện tinh xảo vào bên trong rồi bảo nàng ấy cất đi, lại hỏi Thù Lan: “Sau khi phúc tấn gả vào cửa có sinh nở gì không?”
Thù Lan nói có: “Sau khi vào cửa hai năm có sinh một bé trai, đến mười tháng tuổi thì mất, sau đó không sinh thêm nữa.”
Không có con cái thì càng dễ xử lý, trong lòng Anh Minh có dự tính, lại hỏi: “Trong phủ có trắc phúc tấn không?”
Thù Lan nói: “A mã nô tỳ có một trắc phúc tấn, một vị thứ phúc tấn. Khi ngạch nương nô tỳ còn sống, bà ấy rất thân thiết với trắc phúc tấn, tính ra xuất thân của trắc phúc tấn còn cao hơn rất nhiều so với vị phúc tấn hiện tại này. Sau đó a mã đón kế phúc tấn vào cửa, trắc phúc tấn ăn chay niệm phật, không gặp người nữa.”
“Trắc phúc tấn không có con cái sao?”
Thù Lan lắc đầu: “Từ trước đến nay trắc phúc tấn không được sủng ái, bà ấy cũng không thích tranh sủng. A mã muốn nói chuyện với bà ấy thì bà ấy đáp lại, nếu mười ngày nửa tháng a mã không nói chuyện với bà ấy thì bà ấy càng khép mình, thậm chí không ra khỏi cửa phòng.”
Anh Minh nghe, phát hiện tính tình vị trắc phúc tấn này rất hợp ý nàng. Phủ Thừa Ân công chỉ có một trai một gái con vợ cả, trắc phúc tấn không con cái, sẽ không xử sự bất công hay cố ý khắt khe. Nói như vậy trắc phúc tấn này có phong độ hơn kế phúc tấn nhiều. Thừa Ân công vô tình gặp Doanh Phòng phúc tấn trên đường, chớp mắt đã bị nhan sắc của bà ta đánh trúng, đâu còn lo lắng nhân phẩm gia thế nữa. Đúng ra loại người có tước vị thế này, bất luận là cưới nguyên phối hay cưới vợ kế đều phải trình báo với trong cung. Khác biệt ở chỗ so sánh với nguyên phối, mức độ được coi trọng của vợ kế thật sự kém quá xa, trong cung phần lớn là mở một mắt nhắm một mắt, không có trở ngại là được.
Một chuyện qua loa này dẫn tới chuyện lớn xảy ra, làm hại hai đứa con của đích phúc tấn chịu thiệt thòi lớn như vậy. Lúc này sửa chữa chỉ mong còn kịp, thừa dịp Na Đan Châu và Thù Lan chưa đính hôn, xử lý mụ quỷ dạ xoa kia trước mới quan trọng.
Từ trước đến nay, Anh Minh làm việc mỗi bước đều ổn thỏa, sau khi đã hỏi thăm rõ ràng, sau đó khoảng mười ngày nàng truyền Tam Khánh vào căn dặn: “Thay ta chọn một cây gậy như ý và một đôi vòng tay Già Lan Hương đưa tới cho Thừa Ân công, nói ta thưởng cho trắc phúc tấn Hạ Lâu thị, xin Công gia chuyển thay ta.”
Tam Khánh nhận lệnh rời đi, Tùng Cách đứng bên cạnh không rõ nguyên do: “Chủ ta tặng thưởng, sao không trực tiếp đưa đến trong phủ? Thừa Ân công kia là đồ ngốc chỉ biết hoa tửu [2], nếu hắn ta đánh mất thì làm sao bây giờ?”
[2] Hoa tửu ( 花酒): uống rượu có kỹ nữ hầu.
Anh Minh khoanh tay trêu đùa Sát Bất Đắc đang khua loạn chân trước, cười nói: “Người ta không hồ đồ mà khôn khéo hơn ngươi vạn lần. Được tặng thưởng thì đâu còn để ý đến hoa tửu nữa, nhất định là lòng nóng như lửa đốt trở về nhà. “
Quả nhiên, Tam Khánh tìm thấy Thừa Ân công ở một nhà thổ trái phép trong hẻm, sai người đi vào gọi hắn ra. Tam Khánh cười nói: “Công gia, chúc mừng ngài. Hoàng hậu chủ tử rất coi trọng trắc phúc tấn nhà ngài, thưởng trắc phúc tấn nhà ngài mấy món đồ, xin Công gia chuyển giúp. Hoàng hậu chủ tử còn lên tiếng nói ngày nào đó rảnh rỗi mời trắc phúc tấn vào cung nói chuyện.”
Na Mãn giống như con cóc mắc mưa, nhất thời chưa phục hồi được tinh thần. Tùy tùng bên cạnh thấy chủ nhân ngây ra, đè giọng nói: “Gia, mau thu xếp nhận thưởng đi!”
Lúc này Na Mãn mới tỉnh táo lại, vội gọi người vào bên trong mượn bàn thờ, lư hương, nhận thưởng ngay tại chỗ. Hoàng hậu bất ngờ thưởng trắc phúc tấn đã đủ khiến hắn buồn bực rồi, vừa mở tráp ra thấy một cây gậy tử đàn nạm ngọc như ý, mắt hắn hoàn toàn choáng váng.
Tùy tùng bên cạnh chần chừ hỏi: “Gia, Hoàng hậu nương nương có ý gì vậy?”
Na Mãn đậy nắp tráp lại, nặng nề thở dài, không nói gì xoay người về nhà.
Chân trước vừa bước vào cửa nhà, chân sau ma ma tinh kỳ Từ Ninh cung phái tới cũng đã đến trước cửa. Thấy hắn, ma ma không nói lời khác, chỉ bày gương mặt tươi cười nhún người hành lễ với hắn: “Chúc mừng Công gia.”
Thấy tình cảnh này, Doanh Phòng phúc tấn có chút không rõ, lúng ta lúng túng đi tới: “Gia…”
Hiện giờ Thừa Ân công thấy bà ta liền đau đầu, nói với bà ta: “Đang yên đang lành ngươi làm loạn cái gì chứ?”
Doanh Phòng phúc tấn không hiểu: “Ta có làm gì đâu.”
Thừa Ân công sầu thảm nhìn nàng ta, rất có cảm giác bất đắc dĩ thấy chết mà không thể cứu, sau đó lại sai người mời trắc phúc tấn tới. Trắc phúc tấn thường không gặp người, hiện tại không hề đeo trang sức, gương mặt đăm đăm như thể ai thiếu bà 800 quan tiền. Vì sao hắn không thích trắc phúc tấn này, chủ yếu là vì trắc phúc tấn này luôn khuyên hắn nên làm thế này phải làm thế kia, không giống phúc tấn luôn biết gãi đúng chỗ ngứa. Nam nhân mà, đâu ai thích lão bà cứ ca cẩm không dứt? Bất luận làm gì cũng thích nghe lời trái lương “Gia làm tốt lắm, gia thật tài giỏi”, nữ nhân như vậy mới khiến người ta thương xót, khiến người ta yêu thích.
Không có cách nào, phúc tấn có khiến người ta thương xót thì lúc này cũng phải xuống đài. Hắn giao cái tráp vào tay trắc phúc tấn: “Đây là Hoàng hậu nương nương ban thưởng, ngươi xem ngày nào vào cung tạ ơn đi.”
Vẻ mặt trắc phúc tấn cũng mù mờ không rõ nguyên do, thấy ma ma trong cung tới nhún người thỉnh an mình.
Cuối cùng Doanh Phòng phúc tấn cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc, bà ta hoảng lên, túm tay áo Công gia mà khóc lóc: “Gia, ngài…”
Na Mãn giằng lại tay áo, nhẫn tâm nói: “Duyên phận chúng ta tới đây chấm dứt, ta muốn hưu thê [3]. Ngươi đừng ngây ngốc ở nhà chúng ta nữa, đi đi.”
[3] Hưu thê: bỏ vợ.
Dường như Doanh Phòng phúc tấn không thể tin được vào tai mình: “Cái gì? Ngài dựa vào đâu mà hưu ta?”
Dựa vào đâu à? Thật ra trước kia không phải hắn không biết bao nhiêu việc ác bà ta làm, nhưng trong lòng thích bà ta nên để bà ta tùy ý làm loạn. Lúc này chuyện đã quá lớn, căn bản không thể che giấu. Trong cung vô duyên vô cớ thưởng ngọc như ý làm gì? Chính là gợi ý hắn cất nhắc trắc phúc tấn. Bởi vì phủ Thừa Ân công cũng coi như nhà mẹ đẻ của Hoàng đế, trong cung không tiện nói thẳng ra, chỉ nói đến đó thì ngừng. Tất cả mọi người đều là người thông minh, hơi đẩy nhẹ một chút không phải ngầm hiểu rồi sao.
Na Mãn có chút mất kiên nhẫn, mấy ngày nay vì chuyện trong nhà này mà ban đêm hắn ngủ cũng lo lắng đề phòng, lúc này có yêu thích đến mức nào cũng không còn yêu thích nổi nữa. Hắn vươn cổ trợn mắt: “Từ khi ngươi vào nhà ta, trong nhà bị ngươi làm cho gà bay chó sủa, bao nhiêu bạn bè thân thích đều không lui tới. Còn có hai đứa nhỏ kia, ngươi đối xử tệ bạc với con ta, ngươi chính là người mẹ kế độc ác, trong lòng ngươi còn không biết à? Còn dựa vào đâu mà hưu ngươi, chỉ bằng ngươi không có chút tam tòng tứ đức đã đủ để gia hưu ngươi rồi. Được rồi được rồi, ngươi tới nhà chúng ta không của hồi môn, chỉ mang một tay nải nhỏ tới. Lát nữa thu dọn một chút rồi tự ngươi rời đi, đừng để ta quẳng ngươi ra, trở về quê quán Doanh Phòng của ngươi đi.”
Cho nên nam nhân ấy à, đừng nhìn ngày thường hắn ngoan ngoãn phục tùng ngươi, thật sự ảnh hưởng tới căn cơ lợi ích của hắn thì hắn sẽ lập tức đối đãi bằng một sắc mặt khác. Doanh Phòng phúc tấn quỳ xuống gào khóc, đương nhiên lúc khóc vẫn xinh đẹp, nhu nhược đáng thương như hoa lê dính nước mưa [4]. Quỳ gối bò tới trước mặt Công gia, bà ta túm áo hắn nói: “Gia, ngài xem tình nghĩa khi xưa của chúng ta đi. Ngài biết mà, huynh đệ nhà mẹ đẻ ta đều nghe lời nữ nhân, nếu ta trở về, đâu còn chỗ cho ta dung thân.”
[4] Hoa lê dính nước mưa / Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Một vị cáo mệnh nhất phẩm cuối cùng rơi vào tình cảnh đáng thương như con chim sẻ, một ngụm nước bọt cũng đủ để dìm chết bà ta. Công gia khó cả đôi đường, mấy năm nay bà ta không thiếu vơ vén cho nhà mẹ đẻ nhưng khi thật sự tới bước đường cùng, chính bà ta cũng biết không thể quay về. Tốt xấu gì đã từng ân ái, nói thật Công gia cũng không đành lòng. Hắn nhìn trắc phúc tấn, trên mặt vị kia không hề biểu cảm, chỉ thiếu điều đốt nhang dâng lên. Lại nhìn người trong cung tới, người ta buông tay đứng thẳng tắp, thật là giống ông thần giữ cửa.
Doanh Phòng phúc tấn thấy không thể cứu vãn, khóc càng thêm xót xa, tựa như bà ta bị cả thế giới bắt nạt, cuối cùng không sống nổi nữa. Các ma ma tinh kỳ nhìn hồi lâu, diễn cũng xem đủ rồi, nói với Thừa Ân công: “Công gia, ngài xem một ngày vợ chồng trăm năm vợ chồng, nếu trở về không có đường sống thì cũng tổn hại thể diện của Công gia đúng không? Như vậy đi, hỏi ý trắc phúc tấn, nếu trắc phúc tấn đồng ý giữ lại thì cho bà ta dập đầu kính trà, giữ lại làm thứ phúc tấn.”
“Cái gì?” Kết quả Công gia còn chưa nói gì, tiếng nói the thé của Doanh Phòng phúc tấn phá vỡ sự đông cứng trong phòng. “Thứ phúc tấn? Dập đầu kính trà?”
Mọi người đều bị bà ta làm hoảng sợ, ma ma tinh kỳ đưa ra ý kiến hậm hực nói: “Xem ra nô tỳ lắm miệng rồi, xin Công gia thứ tội.”
Thừa Ân công bất đắc dĩ nhìn phúc tấn của mình, hồi lâu sau vung tay lên: “Lấy giấy bút tới, ông đây muốn viết hưu thư.”
Dù sao trước mắt có hai con đường, một là đuổi ra khỏi nhà, một là đổi chức vị, khuất phục trắc phúc tấn, làm một thứ phúc tấn không lên nổi mặt bàn. Hai con đường này đều là điều trong cung muốn nhìn thấy, đương nhiên các chủ tử có khuynh hướng thích con đường thứ hai hơn. Một bức hưu thư không giải quyết được vấn đề, tương lai chắc chắn Công gia còn đi tìm bà ta, tiếp tục giúp đỡ bà ta. Dứt khoát giữ người lại, có trắc phúc tấn quản bà ta, bà ta không thể bay cao nhảy xa, cũng để bà ta nếm thử cảm giác bị chèn ép.
Công gia thật sự định ân đoạn nghĩa tuyệt khiến Doanh Phòng phúc tấn sợ hãi, khóc lóc nói đừng: “Huynh đệ nhà mẹ đẻ ta là lũ khốn nạn, lúc sau bán ta đi cũng không chừng. Gia, ta…” Bà ta thút tha thút thít nức nở nhìn trắc phúc tấn: “Ta đồng ý là được chứ gì?”
Doanh Phòng phúc tấn có tính toán của chính mình, trắc phúc tấn luôn không nói không rằng, có vẻ cũng rất đắn đo. Hiện giờ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, mình tạm thời chịu ấm ức, chờ thời điểm nhạy cảm này qua đi, ắt sẽ có biện pháp xoay người.
Trắc phúc tấn nhìn bà ta, lạnh lùng cười, chuyện tương lai ai nói trước được.
Hai vị ma ma tinh kỳ thấy vậy vui mừng, cười nói: “Đã vào cửa miếu thì không thể không vái Bồ Tát. Công gia mời bài vị của đích phúc tấn ra đây, hành lễ lần nữa, lúc trở về chúng ta cũng tiện bẩm báo.”
Cho nên trắc phúc tấn thuận lợi bước lên vị trí phúc tấn. Thứ phúc tấn tháo trâm dâng trà phúc tấn, dù ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn phải bày ra gương mặt tươi cười, làm khó bà ta chịu phần uất ức này. Chẳng qua bà ta chỉ lễ bái qua loa lấy lệ với bài vị của đích phúc tấn. Các ma ma tinh kỳ bên cạnh chỉ chờ giờ khắc này, hợp quy củ còn muốn bới móc chứ nói gì loại diễn xuất này của bà ta.
Ma ma cắn răng cười nhạo: “Xem ra thứ phúc tấn chưa hành đại lễ bao giờ nên không biết phải dập đầu thế nào.” Ma ma vừa nói vừa tiến đến, mỗi người một bên đè vai, khống chế gáy, ấn đầu bà ta xuống đất, cười nói: “Nô tài tới dạy ngài, mông đặt trên gót chân, cánh tay duỗi về phía trước… Dập đầu, trán chạm đất… Đúng rồi, dập đầu! Đích phúc tấn trên trời thấy ngài thành kính, bà ấy sẽ phù hộ cho ngài.”
Ma ma tinh kỳ ra tay rất tàn ác, ép Doanh Phòng phúc tấn dập đầu mấy lần, chạm mạnh đến mức mắt nổ đầy đom đóm, tóc tai tán loạn, dáng vẻ thật khó coi.
Công gia nhìn thấy, không nói gì, tự làm bậy không thể sống, mặc kệ đi.
Các ma ma tinh kỳ hồi cung, bẩm báo một lượt sự tình đã xảy ra. Thái hậu nghe vậy cười ha ha: “Cứ như vậy mới sảng khoái, sau này bà ta cũng không dám gây chuyện. Ta chắc đến tám phần là trước đây phúc tấn mới không ít lần bị bà ta chọc giận, lúc này nhất định có oan báo oan có thù báo thù.”
Thái hoàng Thái hậu thở dài nói: “Rốt cuộc Na Mãn là kẻ thức thời, nếu hắn giả bộ hồ đồ, nhất định sẽ bị khai trừ. Đến lúc đó mất hết thể diện của Quách Giai thị, thật không phải với Hiếu Từ Chiêu Hoàng hậu.”
Anh Minh cười nói: “Dù sao Công gia cũng là người thông minh, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn sự tình không thể cứu vãn. Phù chính [5] trắc phúc tấn, tương lai cũng tốt cho huynh muội Thù Lan. Trắc phúc tấn là người lâu năm trong phủ, tất nhiên hiểu quy củ, lại có vết xe đổ, cũng sẽ không đến mức khắt khe với Thù Lan.”
[5] Phù chính: nâng thiếp thất lên chính thất.
Thái hoàng Thái hậu cười gật đầu, càng thêm coi trọng đứa cháu dâu này. Nàng có năng khiếu trời sinh làm Hoàng hậu, loại thủ đoạn bốn lạng địch nghìn cân này vừa giữ được thể diện cho Thừa Ân công, cũng không tổn hại thanh danh Hoàng hậu. Tuy đón Thù Lan vào cung là tạm thời cứu nàng ta ra khỏi hố lửa nhưng tương lai cô nương hứa hôn với người ta, quan hệ với nhà mẹ đẻ không thể chặt đứt. Cứ như vậy chỉ trị được phần ngọn, trong cung không thể mãi nhìn chằm chằm Doanh Phòng phúc tấn kia. Không bằng chọn một người từ chính nhà bọn họ, lấy nữ nhân tới trị nữ nhân mới là giết người không thấy máu.
Tốt, thở ra được rồi, sau giờ Ngọ, như thường lệ Thái hoàng Thái hậu truyền thiện, mọi người vây quanh lò sưởi nói chuyện phiếm. Giờ đang là đông chí, Hoàng đế phải tế trời đất, trong cung cũng nên chuẩn bị công việc đón Tết.
“Thời gian trôi thật nhanh, đã sắp đến Tết rồi.” Anh Minh cầm bát cháo đường, quay đầu nhìn cửa sổ. Trời nắng không duy trì được bao lâu, buổi sáng hôm nay tuyết lại bắt đầu rơi nhè nhẹ, đến buổi trưa tuyết rơi mau hơn, trong viện đã tích tụ một lớp tuyết mỏng.
Đông chí là một ngày quan trọng, Hoàng đế phải tế trời đất, hậu cung cũng phải đến bái phật tế lễ tổ tiên, còn tốn nhiều thời gian hơn so với Hoàng đế. Khác biệt ở chỗ các nàng không cần rời cung, mỗi một bước đi đều có cung nhân hộ tống. Hoàng đế thì không phải vậy, đứng giữa Viên Khâu [6] rộng lớn trống trải tế lễ, sau một lượt hành đại lễ, lễ phục trên người đều ướt đẫm.
[6] Viên Khâu: hay còn gọi là đàn Tế Thiên, là nơi Hoàng đế cử hành đại lễ tế trời vào ngày Đông chí.
Khó khăn lắm đại lễ mới kết thúc để hồi cung, Hoàng đế không về thẳng Dưỡng Tâm điện như trước, việc đầu tiên hắn làm là tìm Hoàng hậu thay quần áo. Nhưng tới Khôn Ninh cung rồi lại không thấy Anh Minh ra nghênh đón, chỉ có Thù Lan đứng dưới mái hiên, xa xa nhún người hành lễ với hắn.