Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 114: Chương 114:



 
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
 
Văn Nhị tới ngay vào lúc này. Nó vốn là trưởng tử, bọn họ đã mong đợi nó lâu như vậy. Hắn và người kém cỏi không ít lần nhắc tới nó, không ngừng tranh cãi vì việc đặt tên cho nó, nếu nàng tỉnh dậy thì sẽ là chuyện vui cỡ nào. Nhưng hôm nay hắn không thể vui nổi, trong lòng hắn, người kém cỏi quan trọng hơn tất cả.
“Hoàng hậu nàng làm sao vậy?” Hắn xoa mặt nàng, đôi tay run rẩy như người gần đất xa trời: “Có phải vì hôm qua trẫm không trở về nên nàng không vui? Nhưng trẫm không làm gì hết, trẫm phê duyệt tấu chương ở Dưỡng Tâm điện, bên cạnh là Đức Lộc hầu hạ, trẫm không lật thẻ bài của người khác, cũng không có mỹ nhân bầu bạn…” Hắn đặt trán trên mu bàn tay nàng, thất hồn lạc phách nói: “Nàng làm sao vậy, nàng đừng dọa trẫm, nàng biết trẫm không chịu được hù dọa của nàng mà…”
Lúc này những người bên cạnh đều nhìn thấy, chưa ai từng thấy dáng vẻ này của Vạn tuế gia, tựa như Quân vương quan sát nhân gian bỗng chốc ngã vào phàm trần, chỉ là một nam nhân bình thường lo lắng cho thê tử bị bệnh.
Chu Hưng Tổ nói Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ tỉnh, nhưng rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh thì hắn không xác định được. Ở trước điện, Thái Y viện ghép ba chiếc bàn bát tiên lại tạo thành một chiếc bàn thuốc thật lớn, dược liệu và sách y khoa đầy bàn. Tất cả mọi người lật xem sách cổ, nhưng chứng bệnh của Hoàng hậu kỳ lạ, lại thêm có thai nên càng khó giải quyết. Muốn Hoàng hậu tỉnh lại, trước tiên phải hạ sốt, dược liệu hạ nhiệt như sài hồ, hoàng đan, sừng hươu,… Phần lớn là loại chống chỉ định cho thai phụ, bởi vậy lúc kê thuốc khó cả đôi đường. Chu Hưng Tổ nhắc nhở: “Nhiễm khuẩn và đậu mùa đều có triệu chứng sốt cao nhưng sẽ không ngất mãi không tỉnh. Thân thể Hoàng hậu nương nương cao quý, trước mắt lại đang mang thai, chư vị kê thuốc phải thật cẩn thận.”
Các thái y đành phải sửa đổi phương thuốc, đúng lúc đang tranh cãi không ngừng vì một vị thuốc thì Hoàng đế đi từ bên trong ra, chỉ nói một câu: “Bảo vệ tính mạng Hoàng hậu là quan trọng nhất.”
Mọi người đều ngơ ngẩn, Chu Hưng Tổ phục hồi tinh thần, khoanh tay nói: “Xin Hoàng thượng yên tâm, chúng thần nhất định dùng mọi cách bảo vệ mẫu tử Hoàng hậu nương nương bình an.”
Hoàng đế gật đầu, lại lui về noãn các. Trước kia hắn cảm thấy mình nắm giữ thiên hạ trong tay, không gì không làm được, nhưng đến khi đứng trước sinh tử, thì ra hắn chẳng làm được gì hết.
Ở gian ngoài, thái y bận rộn, phương thuốc vừa kê ra lại vội vàng tới phòng bên phía tây cân thuốc, sao nấu. Bên ngoài tiếng bước chân qua qua lại lại như thủy triều. Hoàng đế ngồi trước giường nàng, cẩn thận đổi khăn chườm lạnh cho nàng. Gương mặt này hắn đã nhìn trong tối ngoài sáng vô số lần, trước nay đều tươi tỉnh linh động, rốt cuộc lần này làm sao vậy, không còn giống nàng nữa? Hắn biết gần đây nàng chịu nhiều dày vò, cho nên khi Chu Hưng Tổ nói nàng không đạt được ý muốn, mệt mỏi quá sức, tim hắn như dao cắt, cảm thấy vô cùng hổ thẹn với nàng.

Lúc này điều gì mới có thể an ủi nàng, hắn cúi đầu suy nghĩ, dặn dò Đức Lộc đi tới Trực Nghĩa Công phủ, mời người nhà Hoàng hậu vào cung. Hắn chăm chú nhìn nàng, nói với nàng như đang kể công: “Hoàng hậu, nàng nghe thấy không? Nàng nhớ thương người nhà, trẫm cho gọi bọn họ tới. Chỉ cần nàng tỉnh lại, toàn bộ tội lỗi của a mã nàng đều được xóa bỏ. Dù cả triều văn võ nói trẫm là hôn quân, trẫm cũng nhất định bảo vệ nhà mẹ đẻ của nàng, được không?
Đáng tiếc nàng không nghe thấy hắn, hắn không nản lòng, biết sớm muộn nàng cũng sẽ tỉnh, chỉ là nàng cần chút thời gian mà thôi. Nhưng hắn hoảng sợ, hoảng sợ tới cực điểm như con thú bị vây nhốt, hắn bắt đầu tìm ra ngọn nguồn: “Hôm nay Hoàng hậu gặp người nào? Làm chuyện gì?”
Tùng Cách gạt nước mắt, không nói ra lời, là Hải Đường kể lại một lượt chuyện lúc trước các phi tần tới thỉnh an, cuối cùng nói: “Tuy nương nương nhìn như không giận nhưng nàng ấy là người ôn hòa như vậy mà lại không màng tình cảm xử lý Di Tần, có thể thấy được trong lòng nàng căm giận thế nào. Mấy ngày nay nương nương lo lắng sốt ruột, cũng không thấy nàng ấy tươi cười. Vốn đã dồn nén trong lòng không được thoải mái, mấy chủ nhân đó còn đâm chọc nàng ấy, dù nương nương có làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng nổi.”
Hoàng đế giận quá hóa cười, gật đầu nói: “Giỏi lắm, thì ra hậu cung của trẫm coi trời bằng vung như thế.” Nếu theo ý hắn, thưởng mỗi cung một mảnh lụa trắng, xử lý sạch sẽ mới có thể trút giận cho Hoàng hậu. Nhưng ý nghĩ như vậy cũng chỉ để hả giận nhất thời, rốt cuộc không thể làm được. Hắn chống đầu, nhẫn nại hồi lâu mới nói: “Trẫm tích phúc cho Hoàng hậu nương nương, không lấy mạng của Di Tần. Sau này cho Di Tần tới Duyên Khánh cung tự sinh tự diệt đi, cho tới lúc chết không được bước ra khỏi Duyên Khánh môn nửa bước.”
Duyên Khánh cung vốn nằm trong một ngõ cụt hẹp dài, như vậy chính là giam lỏng nàng ta. Hải Đường nói vâng, nhận lệnh đi ra ngoài căn dặn. Thái y lại bảo Tùng Cách đi dò hỏi món ăn hàng ngày của Hoàng hậu. Thù Lan đi lên giao khăn lạnh vào trong tay Hoàng đế, lại nhẹ giọng an ủi: “Vạn tuế gia, nương nương hiền lành, Bồ Tát sẽ phù hộ ngài ấy.”
Hoàng đế mờ mịt gật đầu. Trước kia hắn không tin quỷ thần, nhưng tới bước đường này, bất cứ thứ gì có thể khiến Hoàng hậu tỉnh dậy, hắn cũng sẽ cúng bái và cảm kích từ tận đáy lòng.
Bên ngoài lại là một loạt tiếng bước chân lộn xộn, rất nhanh đã tiến vào noãn các, là Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu tới. Hắn đứng dậy khuỵu chân, cung kính nói: “Đã khuya như vậy còn kinh động đến hoàng tổ mẫu và hoàng ngạch nương.”
Lúc này nào còn rảnh rỗi nói lời thừa thãi, Thái hoàng Thái hậu nói: “Ta nhận được tin tức, sợ vỡ cả tim gan, không rảnh lo những điều đó.” Bà ấy tiến lên xem xét bệnh tình của Anh Minh, gọi Anh Minh mấy câu nhưng người trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh. Trong lòng bà cũng lo lắng, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại bệnh nặng như vậy?”
Thái hậu đứng bên cạnh gạt nước mắt: “Thật đáng thương, đứa nhỏ khỏe mạnh hoạt bát, gần đây phải hao tổn tâm tư quá mức nên mới suy yếu thành như vậy.”
Thái hậu vừa khóc, mũi Hoàng đế cũng mơ hồ chua xót, hắn suy sụp nói: “Có lẽ đúng là mệnh trẫm mang chữ sát, hại cha mẹ, hại vợ con… Tất cả đều là lỗi của trẫm.”
Tất nhiên Thái hoàng Thái hậu không cho phép hắn nói như vậy: “Lời nói vô căn cứ này mà ngươi cũng để trong lòng! Hoàng hậu chỉ là nhất thời bị bệnh, có ai chưa từng trải qua bệnh tật. Ngươi là người có chủ kiến, nhất định không thể hoảng loạn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: Có chút ngơ ngáo

Hoàng đế cố hết sức lấy lại bình tĩnh, nói vâng, lại trình báo kết quả chẩn bệnh của Chu Hưng Tổ: “Hoàng hậu có thai đúng vào lúc này, chỉ sợ không tốt.”
Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu nghe xong đều ngẩn ra, không cần nói cũng biết trưởng tử quan trọng với giang sơn xã tắc như thế nào. Từ khi hai vợ chồng hắn chưa đại hôn, các bà đã bắt đầu mong ngóng có tin vui, cuối cùng hôm nay đã mong được nhưng kết quả lại ở vào tình cảnh Hoàng hậu nguy ngập như vậy.
Thái hoàng Thái hậu không biết làm sao: “Cái gì gọi là không tốt? Thái y trong cung đều là người tốt nhất được chọn ra từ ngàn vạn người, Chu Hưng Tổ không chữa được thì còn có người khác.” Bà lại quay đầu căn dặn Mễ ma ma: “Đi gọi Trần Đỉnh Huân tới, bảo hẳn tham gia hội chẩn cùng Thái Y viện.”
Trần Đỉnh Huân là thái y chuyên trách của Từ Ninh cung, y thuật đứng số 1 số 2 trong cung. Nhưng ngày thường hắn chỉ nhận truyền triệu của Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu, kể cả Hoàng đế có bệnh cũng không liên quan tới hắn. Hiện giờ gọi người tới, xem như tụ họp đủ thái y y thuật đứng đầu Đại Anh. Thái hoàng Thái hậu an ủi Hoàng đế: “Không sao đâu, chắc chắn bọn họ sẽ có biện pháp. Bình thường thân thể Hoàng hậu khỏe mạnh, dù gặp chút sóng gió cũng có thể vượt qua thôi…”
“Nhưng lúc này đang mang thai, rất nhiều loại thuốc đều phải kiêng kị.” Hoàng đế nhìn người trên giường: “Trẫm đã truyền lệnh xuống giữ tính mạng Hoàng hậu quan trọng nhất, xin Hoàng tổ mẫu thông cảm cho khổ tâm của tôn nhi.”
Thái hoàng Thái hậu nói tất nhiên: “Hoàng hậu mới là gốc rễ, đứa nhỏ mất rồi sau này còn có thể có đứa khác, giữ được rừng xanh không lo thiếu củi đốt. Nhưng có thể giữ thai thì vẫn là tốt nhất, rốt cuộc đây là thai đầu, nếu xảy cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến thân mình nàng ấy.” Dứt lời, bà ấy thở dài: “Lúc này ta thật sự có hơi hối hận, sớm biết như vậy hôm qua không nên gọi ngươi tới.”
Từ trước đến nay Thái hoàng Thái hậu là người cực kiên cường, lăn lộn trong chính trị nhiều năm đã trở nên sắt thép, chỉ cần là quyết định đã đưa ra, không bao giờ có chuyện thay đổi hay hối hận. Nhưng lúc này không như vậy, đứa nhỏ Anh Minh này thật biết hù dọa người khác. Bà và Thái hậu vốn quý mến Anh Minh, hiện giờ lại mang thai, vậy càng không cần phải nói! Dĩ nhiên ổn định triều chính quan trọng, nhưng trong mắt Thái hoàng Thái hậu không có gì quan trọng bằng tằng tôn [1]. Hiện giờ, so với tằng tôn, tội lỗi của Nạp tân nhỏ bé chẳng đáng kể, chỉ cần Hoàng hậu có thể tỉnh lại, lão thái thái đã hạ quyết tâm sẽ bỏ qua chuyện cũ.
[1] Tằng tôn: chắt
Hoàng thái hậu chỉ lo buồn rầu, xoa mặt Anh Minh, lại sờ bụng nàng qua lớp chăn, bi thương nói: “Chỉ sợ chính nàng còn chưa biết mình mang thai. Đứa bé ngoan, xưa nay ngươi rất hiểu chuyện, cũng thường lui tới tâm sự với chúng ta. Mà từ khi làm Hoàng hậu lại câu nệ hơn nhiều, chứng tỏ vị trí này thật không dễ làm.”
Từ trước đến nay Thái hậu có gì nói đó, bà cũng từng làm Hoàng hậu, bà biết ngồi lên vị trí này sẽ bóp chết bao nhiêu tính cách trời sinh. Thái độ xử thế của Anh Minh rất giống với bà trước đây, sở dĩ bà có thể sừng sững không đổ là bởi vì bà không đủ yêu Tiên đế. Anh Minh thì khác, nàng ấy và Hoàng đế thắm thiết như vậy, tình cảm càng sâu sắc, khi phải lựa chọn giữa nhà chồng và nhà mẹ đẻ càng gian nan hơn.
Tuy Thái hoàng Thái hậu không hài lòng vì Thái hậu không biết lựa lời, nhưng bà cũng từng trải qua vị trí này, suy cho cùng những lời đó cũng không sai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

Rốt cuộc Hoàng đế không muốn hưng sư động chúng [2], các bà lưu luyến không rời khỏi noãn các, hắn đành phải khuyên giải an ủi: “Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương về cung nghỉ ngơi trước đi, bắt hai người cùng chịu khổ thì chúng ta đúng là bất hiếu.”
[2] Hưng sư động chúng: huy động lực lượng
Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu tự biết không giúp được gì, ở lại chỉ thêm phiền, lưỡng lự một lúc cuối cùng vẫn trở  về.
Bên kia thuốc đã nấu xong, Uyển Đậu rảo bước đưa thuốc tới, Hoàng đế vội lấy thìa vàng đút thuốc cho nàng. May mắn là hơn nửa số thuốc đã được nuốt xuống, Chu Hưng Tổ thấy vậy mới nhẹ nhàng thở phào: “Phương thuốc này có thể hạ nhiệt, cũng có thể chữa chứng máu huyết kém lưu thông của phụ nữ có thai. Lúc trước bọn thần bàn bạc, bệnh của nương nương tới đột ngột, sợ là có chút liên quan tới vết đâm bị thương hôm trước. Nương nương bị thương ở nơi nhạy cảm, có lẽ ngại để thần xem xét nên tự mình rửa sạch vết thương rồi băng lại. Thần vừa mới xem vết thương, miệng vết thương sưng đỏ bất thường, trong lòng thần lo sợ bất an, chỉ sợ nương nương bị uốn ván. Nếu đúng là thế thì thật sự không có cách nào xoay chuyển trời đất. Nhưng hiện tại xem ra nương nương không có tình trạng thân thể tê cứng, miệng không mở được. Cũng may trong cung đều dùng kéo vàng, tuy miệng vết thương có nhiễm trùng nhưng cũng không đến mức nguy hiểm tính mạng.”
Hoàng đế như mới tỉnh mộng, vỗ trán nói phải: “Nàng từng bị thương ở đùi, lúc ấy trẫm không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy… Không phải uốn ván thì tốt, lúc này thuốc cũng uống rồi, khi nào Hoàng hậu có thể tỉnh lại?”
Chu Hưng Tổ nghiêng đầu nói: “Nương nương sốt cao, cơ thể suy nhược, miệng vết thương nhiễm trùng, gần đây lao tâm lao lực, lại thêm mang thai, kết hợp nhiều yếu tố nên mới ngất đi. Thật ra mấy vấn đề kia là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là vết thương này. Thần lấy bột tiêu độc khử trùng vết thương cho nương nương. Nếu trong bảy ngày có thể tiêu sưng thì còn cứu vãn được, nếu thương thế không giảm, chỉ sợ nhiễm trùng đã ăn sâu vào thịt. Trong lòng Hoàng thượng nên chuẩn bị sẵn….”
Hoàng đế giận tím mặt: “Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Ngươi nói trẫm phải chuẩn bị cái gì? Nếu có chuyện gì xảy ra với Hoàng hậu, ngươi, còn có một đám vô dụng Thái Y viện các ngươi, một người cũng đừng mong toàn mạng! Trẫm sẽ giết sạch các ngươi, tru di cửu tộc các ngươi!”
Hắn là người ôn tồn lễ độ, dù gặp sóng gió cũng chưa từng có chút thất lễ. Nhưng khi hắn nghe thấy lời kia, hắn cảm thấy mình muốn phát điên, xuống tay giết người cũng không thể xoa dịu căm hận và sợ hãi trong lòng. Vì sao lại thành ra như vậy, hắn luôn cẩn thận giữ gìn đoạn tình cảm này, cũng hết lòng hết sức với nàng, vì sao phải chịu thử thách như vậy?
Cơn giận của hắn làm tất cả mọi người sợ hãi, xung quanh đều là bóng người quỳ xuống. Hắn mệt mỏi khoát tay: “Cút hết đi, phương thuốc không hiệu quả thì đổi lại. Nhớ kỹ, Hoàng hậu bình an thì các ngươi mới bình an.”
Chu Hưng Tổ dập đầu, nhanh nhẹn lui ra ngoài, nhất thời trong điện trở nên yên tĩnh. Hắn nhìn người trên giường, đến lúc này mới dám khóc.
“Tề Anh Minh, nếu nàng không còn, trẫm cũng sẽ không sống một mình.” Hắn vỗ mặt nàng: “Hoàng hậu, người kém cỏi, lúc này nàng lại giả vờ hả? Nàng muốn lấy bản thân mình ra uy hiếp trẫm đúng không? Trẫm là trượng phu của nàng mà nàng không tin trẫm, nàng thật không có lương tâm.”
Nhưng lúc này có nói lời chèn ép nàng, nàng cũng không thể nhảy lên cãi lại, nói “Ngài mới không có lương tâm.” Hắn thật nhớ dáng vẻ chống nạnh mắng chửi của nàng, nhớ dáng vẻ nàng vùi trong ngực hắn, ôm cổ hắn. Còn có tối qua trước khi hắn rời khỏi Khôn Ninh cung, nàng nói: “Ngài ôm ta một cái đi”… Hắn cực kỳ hối hận, vì sao tối qua không trở về, để nàng chờ đợi cả một đêm. Bọn họ mới đại hôn ba tháng, chẳng lẽ ba tháng ngắn ngủi này chính là cả đời?
Các loại ý niệm đáng sợ ngổn ngang trong lòng đến mức làm ngực hắn đau đớn, hắn muốn ôm nàng một cái nhưng lại không dám, sợ sẽ làm đau nàng. Hắn chỉ có thể ngồi bên mép giường, bầu bạn bên cạnh nàng, nhớ lại tất cả chuyện trước kia, kinh ngạc phát hiện mình đã từng độc ác như vậy. Nàng vẫn bằng lòng ở bên cạnh hắn, xem ra người này không chỉ rộng lượng mà còn có lòng yêu thương cứu giúp chúng sinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Ván bài tất thắng

Hắn lại xoa mặt nàng, từ trong thâm tâm nói: “Người tốt sẽ được đền đáp, nàng sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Lúc này Đức Lộc vội vàng tiến vào bẩm báo cả nhà Trực Nghĩa công đều đã vào cung, đang chờ ngoài điện. Hoàng đế cho truyền vào, người Tề gia vội vàng dập đầu, cũng không đợi Hoàng đế lên tiếng đã đứng dậy lao tới trước giường.
Trắc phúc tấn quỳ gối bên giường, run giọng nói: “Nương nương… Anh nhi, cả nhà đến thăm ngươi, a mã và ngạch nương cũng tới, còn có tẩu tử và các đệ đệ muội muội… Ngươi tỉnh dậy đi…”
Nạp Tân đứng tại chỗ, không dám tiến lên, cố sức vươn đầu nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Là ta hại con, là ta hại con…”
Trong thâm cung này, mỗi bước đều là bẫy rập, người ta cứ thế ngã xuống, đến oan ức cũng không có chỗ giãi bày. Lúc trước không nên tiến cung, liều mạng rơi đầu cũng không nên để Anh Minh lấp vào chỗ trống, Nạp Công gia rơi nước mắt nghĩ thầm. Nhưng cùng lắm là suy nghĩ trong lòng mà thôi, hắn không dám có lời oán thán. Bởi vì cả nhà hắn đều sẽ bị liên lụy, nếu nói năng lỗ mãng thì sẽ lớn chuyện.
Con rể Hoàng đế đứng bên cạnh, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói mấy ngày trước Hoàng hậu đâm bị thương chân, trước mắt miệng vết thương xảy ra chút sơ suất.
Nạp Công gia gục đầu nói vâng, thật ra hắn muốn hỏi vì sao đường đường Hoàng hậu mà lại đâm bị thương, vết thương còn phát tác ra nông nỗi hôn mê không tỉnh. Người xảy ra chuyện ở nhà ai thì nhà đó phải chịu trách nhiệm, may đây là nhà Đế vương, nếu là nhà thông gia bình thường, không đánh cho từ óc người thành óc chó mới lạ đó!
Dù sao Công gia đã rút ra một kết luận, vị thánh chủ minh quân này đúng là khắc vợ, khắc chết một người lại thêm một người, trời xanh ơi, loại người này còn muốn lập hậu!
Biểu cảm của Nạp Công gia muôn màu muôn vẻ, Hoàng đế đối mặt với người Tề gia, trong lòng cũng không được tự nhiên. Hắn cảm thấy áy náy vì không thể chăm sóc tốt cho Anh Minh. Nhưng tôn nghiêm của Đế vương không cho phép hắn cúi đầu, hắn nói: “Các ngươi đã vào đây thì nói mấy lời với Hoàng hậu đi. Nàng nhớ nhà, ưu tư quá mức, để nàng ấy biết các ngươi đều ổn, có lẽ sẽ giúp nàng ấy mau tỉnh lại.”
Nói xong, hắn lui ra khỏi Khôn Ninh cung, giữa đêm đông rét lạnh một mực đi về phía Nam, đi ra khỏi Càn Thanh cung, đi vào Cảnh Vận môn.
Đức Lộc vội vàng đuổi theo phía sau, khó khăn lắm mới đuổi kịp, hắn khoác áo choàng cho Hoàng đế: “Chủ tử cẩn thận kẻo bị lạnh. Phụng Tiên điện lạnh lẽo, để nô tài dặn dò người dưới chuẩn bị chậu than.”
Hoàng đế nói không cần, Hoàng hậu bệnh đến như vậy, hắn còn để ý ấm lạnh sao? Dường như phải chịu rét chịu lạnh mới coi là cùng chung hoạn nạn với Hoàng hậu.
Đối mặt với sinh tử, con người thật quá nhỏ bé, hắn không có chỗ giãi bày, chỉ có thể đi cầu xin liệt tổ liệt tông phù hộ. Cảnh Vận môn đến Thánh Túc môn, lại đến Phụng Tiên môn, cả một đoạn đường thật dài, mỗi bước đi hắn dập đầu một cái vào tới Phụng Tiên điện. Trong điện treo bức vẽ tổ tiên qua các triều đại, hai bên là 36 ngọn đuốc lớn thiêu đốt ngày đêm, tạo ra một khung cảnh long trọng trang nghiêm. Hắn quỳ gối trên nền gạch vàng lạnh lẽo, cúi đầu thật sâu: “Thần không cầu mưa thuận gió hòa, không cầu quốc thái dân an, thần chỉ cầu liệt tổ liệt tông phù hộ cho Hoàng hậu của thần, phù hộ Anh Minh, để nàng ấy gặp dữ hóa lành, gặp nguy thành an.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.