Vòng thi cuối là ném vòng, thực tế là ném vòng lên người bảo bảo, bảo bảo gọi ở đâu, ba sẽ cõng mẹ đến điểm cuối cùng, sau đó mẹ ném vòng trong tay ném ra, bao lấy cơ thể Bảo Bảo.
Ai ném được hết vào người bảo bảo, người đó dành hạng nhất.
Nhưng ba và bảo bảo sẽ bị bịt mắt, chỉ có mẹ có thể nhìn được, cho nên đến cùng có thể thuận lợi ném lên người bảo bảo hay không, thì phải nhìn độ ăn ý phối hợp của mọi người.
Xấu nhất là lúc nhóm ba mẹ tới, tổ đạo diễn nửa đường sẽ đổi vị trí bọn nhỏ, ba mẹ cũng phải đổi đường, mà nửa đường sẽ xuất hiện một chút chướng ngại vật, điều này làm tăng thêm độ khó cho bảo bảo nhà mình.
Giang Trầm cầm trong tay miếng vải che mắt, khóe miệng của anh nhếch lên, quay người ngồi xổm xuống nói: “Em leo lên đi.”
Thẩm Minh Dữu bò lên sau lưng anh, sau khi Giang Trầm bịt mắt lại, anh vòng ta ra phía sau ôm lấy hai đôi chân dài của cô.
“Anh đi hẳn hoi chút” Thẩm Minh Dữu ghé lên lưng anh, “Đừng để em ngã xuống.”
Giang Trầm: “Yên tâm đi, nếu em ngã, anh nhất định sẽ làm đệm lưng cho em.”
Thẩm Minh Dữu khẽ cười một cái.
[Cười cười, hình như đây là lần đầu tiên Giang tổng chọc vợ cười, hôm nay Giang tổng có tiền đồ.]
[Ôm cũng ôm rồi, lưng cũng cõng rồi, bước kế tiếp có phải nên hôn hay không, nếu không hôn tôi sẽ nổi giận với anh đó.]
[Nghe lời này của anh rể Dữu, trước khi ngã xuống nhất định làm đệm lưng cho vợ, ngọt quá đi, anh rể Dữu biết nói chuyện không cần tiền cũng dỗ được vợ, vợ thích nghe, bọn tôi cũng thích nghe.]
Giang Trầm cõng Thẩm Minh Dữu một đường đi rất ổn định, Thẩm Minh Dữu chỉ cũng rất đúng chỗ, giữa đường đột nhiên có chướng ngại, đều bị cô rất nhanh né tránh, Giang Trầm mặc dù nhìn không thấy, nhưng nghe giọng của cô, anh giống như có con mắt, một đường thẳng tắp đi tới bảo bảo nhà mình bên này.
Niệm Niệm cũng bị che mắt lại, lúc mẹ ném vòng lên bảo bảo, bé không nhìn thấy vị trí của mẹ, nếu có thể trông thấy vòng bay tới, bé có thể tự mình di chuyển đi vào trong vòng.
Nhưng Niệm Niệm tin tưởng mẹ, bé quyết định đứng im, chờ mẹ ném vòng vào bé.
“Vù” một tiếng, Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng đâu, một cái vòng tròn đã bao lấy bé.
Niệm Niệm vui vẻ để lộ hở một tý mắt bị miếng vải che, nhìn thấy ba cõng mẹ, bé vui vẻ nhếch miệng cười một tiếng.
Niệm Niệm quả nhiên sẽ được hạng nhất.
Thật vui vẻ nha.
Lần này đại hội thể dục thể thao gia đình, Niệm Niệm cầm được hạng nhất, Triệu Nhất Dương đứng thứ hai, Khương Húc cầm hạng ba, mà nhóm Chu Tử Ngải và Chu Tử Dục dành được hạng cuối cùng.
Nhưng cuối cùng tất cả các bạn nhỏ đều lấy được phần thưởng, mỗi bạn nhỏ đều rất vui vẻ.
[Chúc mừng bảo bối Niệm Niệm giành được hạng nhất.]
[Các ban nhỏ đều rất vui vẻ, ngược lại người lớn, bởi vì một đại hội thể dục thể thao nhỏ lại không vui.]
[Đúng rồi, Triệu Hằng là vận động viên, ý chí thắng bại rất mạnh, vợ anh ấy hoàn toàn không tích cực, Triệu Hằng có chút ít phàn nàn cũng không phải không thể giải thích được, nhưng Chu Cảnh Hành và Cố Ngải Phỉ bởi vì đại hội thể dục thể thao mà cãi nhau, tôi không nghĩ tới, bọn họ không phải vẫn luôn rất ngọt sao?]
Chu Cảnh Hành và Cố Ngải Phỉ đúng là có chút đỏ mặt, nguyên nhân ở chỗ, lúc đoạn cuối cùng che mắt vượt qua chướng ngại vật, do Cố Ngải Phỉ không chỉ huy tốt, Chu Cảnh Hành suýt nữa ngã một phát, mặc dù không ngã sấp xuống, nhưng Chu Cảnh Hành lại lạnh mặt, Cố Ngải Phỉ thấy chồng mặt lạnh tính tình lập tức cũng nổi lên, cô ta muốn nhân lúc thi đấu tranh thủ được hạng nhất, nhưng Chu Cảnh Hành và đôi song sinh không phối hợp, chỉ có một mình cô ta dùng lực, cô ta có thể không tức được sao?
Bọn nhỏ đang đắm chìm trong vui sướng, không có chú ý tới cảm xúc của người lớn.
Niệm Niệm bởi vì được hạng nhất, cuối cùng cũng được phần thưởng nhiều hơn so với các bạn nhỏ khác, là một khối rubik siêu cấp lớn, khoảng chừng cấp 17.
Khối rubic rất nặng, cũng rất lớn, so với khối bình thường cô bé chơi còn lớn hơn, Niệm Niệm ôm không nổi, nhưng bé siêu cấp thích món quà này.
Cuối cùng là Giang Trầm giúp con gái đem khối rubik ôm về nhà.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người trở về nhà riêng.
Vừa đến nhà Niệm Niệm và mẹ đã trở về phòng ngủ trưa, trong tay Giang Trầm còn có việc, liền lấy máy tính ra ngồi ở phòng khách làm việc.
Lúc anh đang tập trung, có nhân viên công việc đến gõ cửa, gọi vợ nằm xuống không bao lâu thần thần bí bí gọi đi.
Giang Trầm dùng máy tính xử lý một số công việc, thấy vợ còn chưa có trở lại, anh đứng dậy, dự định ra ngoài tìm xem.
Kết quả tìm bên ngoài một vòng, vẫn không tìm được người, thế là anh chỉ có thể hỏi nhân viên công tác: “Vợ tôi đâu rồi?”
Nhân viên công tác: “Tập thể các mẹ đều bãi công rồi, hiện tại đang trên đường đi nghỉ phép, từ giờ trở đi, các ba phải bắt đầu tự mình hoàn thành nhiệm vụ với các bé, Giang tiên sinh, chúc anh hành trình tiếp theo dẫn theo bảo bối mọi chuyện thuận lợi.”
Giang Trầm: “…”