Vị Giang tổng này, này có khả năng kiếm tiền đỉnh cao nhưng lại không có chút tài nấu ăn nào, quả nhiên làm người phải biết phát huy sở trường ở lĩnh vực riêng của mình.
“Cũng tạm, có thể ăn được.” Khương Nguyên cố nuốt miếng sườn trong miệng, lát sau cũng không dám động viên bọn nhỏ nói ăn thử nữa.
“Phải không?” Khương Húc là một đứa trẻ dũng cảm, nghe ba nói hai món ăn đen ngòm kia có thể ăn, cậu nhóc tò mò gắp lấy, cắn một miếng, “Phi, phi, phi…”
Khương Húc thè lưỡi, phun thức ăn trong miệng ra: “Ba, thức ăn của chú Giang dở quá! ”
Thật sự rất dở! Dở như vậy, ba còn nói ngon.
Tại sao lại lừa con trai mình?!
“…” Khương Nguyên đưa một lý nước cho con trai mình, ngượng ngùng cười lễ độ với với Giang Trầm.
Giang Trầm tự nhiên sẽ không để lời của khương Húc trong lòng, món ăn của mình dở cỡ nào, anh rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng lúc này, có một đôi đũa lại lặng lẽ vươn vào trong đĩa rau xào của Giang Trầm.
Niệm Niệm ăn một miếng thức ăn do ba nấu, nói với Khương Húc bên cạnh: “Kỳ thật cũng không phải rất dở. ”
Sợ Khương Húc không tin, cô bé lại gắp một đũa ăn, rau ngọt, quả thật không ngon, nhưng cũng không phải rất khó ăn.
“Ừ, thật sao?” Khương Húc thấy giọng điệu của Niệm Niệm chắc chắn như vậy, cậu nhóc nghĩ, có lẽ chỉ là sườn xào chua ngọt không ngon, món rau xào kia có thể ăn được?
Khương Húc ôm ý muốn ăn thử một lần nữa, đặt đũa xuống đĩa rau xào, cắn một miếng, ngọt quá, ngọt quá.
Khương Húc không thích, cậu nhóc còn muốn nôn ra.
Nhưng lúc này, ánh mắt trong suốt của Niệm Niệm lại nhìn cậu nhóc nói: “Có phải món ăn này được hơn không? ”
Nhìn ánh mắt em gái, Khương Húc cũng không biết vì sao, đột nhiên lại ngượng ngùng nhổ thức ăn ra, cậu nhóc gian nan nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói: “Ừm, cũng được. ”
Niệm Niệm nghe được, cuối cùng trong mắt lộ ra ý cười, sau đó gắp cho anh Khương Húc một đũa: “Anh ăn nhiều một chút. ”
Khương Húc: “…”
Có phải em gái cố ý chỉnh cậu nhóc phải không, cậu nhóc thật sự không muốn ăn nữa!
[Đau lòng cho Khương Tiểu Húc, bị ba lừa một lần còn không đủ, lại bị em gái lừa ăn món đen xì của chú Giang.]
[Có ai cảm thấy Niệm Niệm hình như cố ý hay không, bởi vì Khương Húc nói thức ăn của ba cô bé quá khó ăn, cho nên Niệm Niệm mất hứng, cố ý chỉnh anh trai?]
[Niệm Niệm đang bảo vệ ba đi, ha ha ha có phải ba mình chỉ có mình có thể bắt nạt không, còn người khác thì không, nếu như dám bắt nạt ba bé, Niệm Niệm sẽ bắt nạt lại!]
[Giờ này khắc này, Niệm Niệm chính là áo bông nhỏ tri kỷ của ba, một chút gió cũng không lọt!]
……
Sau khi ăn tối và chơi một lúc, các ông bố trở về nhà với con của họ.
Sắp tới chín giờ, là giờ tắt phát sóng trực tiếp.
Ngay khi khán giả còn chưa thỏa mãn,quản lý phòng phát sóng trực tiếp đã gõ một dòng chữ vô cùng tươi sáng ngay dưới khu vực bình luận – –
Theo yêu cầu của nhiều khán giả: thời gian phát sóng trực tiếp tối nay sẽ được kéo dài đến 10:30 tối.
Sau khi khán giả đọc được thông báo này đều vô cùng phấn khích.
[Wow, hôm qua vừa yêu cầu, hôm nay chương trình đã thoả mãn chúng ta, thật chu đáo!]
[Nhưng hôm nay các mẹ không có ở đây, tuy rằng ngắm mấy cục cưng và các bố cũng rất tốt, nhưng tối rồi, tôi chỉ muốn xem cảnh ba mẹ âu yếm phát đường thôi!]
Phần bình luận vì phòng phát sóng trực tiếp kéo dài đã vô cùng náo nhiệt.
Mà bọn nhỏ lúc này, đã mệt mỏi vô cùng.
Buổi sáng có đại hội thể thao, buổi chiều làm đồng, bọn nhỏ cả ngày mệt lử, vừa chạm gối là ngủ ngay.
Thời gian biểu của Niệm Niệm rất đều đặn, chín giờ là thời gian ngủ của bé, bình thường lúc phòng phát sóng trực tiếp ngừng, khán giả sẽ nhìn thấy Thẩm Minh Dữu sẽ hôn lên trán Niệm Niệm, nói với Niệm Niệm một câu mẹ yêu con, sau đó Niệm Niệm lập tức sẽ ngủ thiếp đi.
Nhưng tối nay, Niệm Niệm nằm ở trên giường có hơi lạ.
Giang Trầm nhìn đồng hồ, đã chín giờ, “Niệm Niệm, mau nhắm mắt lại, đã đến giờ đi ngủ rồi.”
Niệm Niệm nghe lời nhắm mắt lại.
Bình thường Niệm Niệm rất dễ ngủ, vừa nhắm mắt là ngủ ngay, nhưng đêm nay không biết vì sao, chỉ là không ngủ được.
Niệm Niệm nằm trên giường, thân thể nhỏ bé một hồi lật sang trái, một hồi lại lăn sang phải, trông như mất ngủ.
Giang Trầm cũng phát hiện ra vấn đề, anh vỗ vai Niệm Niệm hỏi: “Sao vậy Niệm Niệm?”