Giang Trầm họp cả buổi sáng nên hơi đau đầu, thảo luận cho tới trưa mà vẫn chưa xác định được phương án, Giang Trầm rất không hài lòng với năng lực làm việc của cấp dưới, sắc mặt có hơi khó coi. Khi thư ký Phương đi theo muốn báo cáo chút chuyện với anh thì bị Giang Trầm im lặng ngắt lời: “Có chuyện gì về phòng làm việc rồi nói.”
Anh đi thẳng vào văn phòng, mở cửa thì lập tức phát hiện có gì đó không đúng.
Phía sau bàn làm việc của anh là có một chiếc ghế màu đen được đặt riêng của anh, anh chắc chắn trước khi anh đi ra ngoài chiếc ghế hướng về phía bàn, nhưng bây giờ anh nhìn thấy lại là phần lưng ghế.
Chắc chắn đã có người di chuyển cái ghế.
Đúng lúc anh đang cau mày muốn hỏi xem ai đã vào phòng làm việc của mình thì chiếc ghế đột nhiên quay sang trái, vừa định quay về phía trước thì đột ngột dừng lại, rồi lại quay sang phải, rồi cứ quay qua quay lại.
Giang Trầm nhíu mày, trên ghế không có người ngồi, làm sao mà có thể động đậy được?
Khi anh bước tới và định đi qua để tìm hiểu, chiếc ghế đột nhiên lại di chuyển.
Lần này, chiếc ghế xoay sang trái không dừng lại mà quay thẳng về phía trước.
Anh nhìn thấy bánh bao nhỏ mềm mềm ngồi trên ghế, trên mặt bánh bao nhỏ là gọng kính vàng của ba, tay cô bé cầm bút ký tên, tay trái giữ mắt kính trên mặt vì mắt kính quá to so với mặt cô bé nên không ngừng rớt xuống, rồi nhấc lên.
Cô chủ nhỏ Niệm Niệm thấy văn phòng có người bước vào, cô bé xoa cái bụng tròn vo của mình nói: . Ngôn Tình Xuyên Không
“Niệm Niệm là ông chủ lớn ở đây, mọi người phải gõ cửa trước khi vào, phải lịch sự nếu không Niệm Niệm sẽ trừ tiền lương của mọi người.”
Ông chủ Giang Trầm: “…”
Trợ lý Phương đi theo tổng giám đốc vào, cậu ấy vốn định nhắc nhở ông chủ là vợ ông chủ dẫn theo con gái đến công ty. Tuy nhiên vừa bước vào, cậu ấy thấy trong phòng làm việc không có một bóng người. Trong lúc ánh mắt đang tìm kiếm khắp nơi thì chợt nghe thấy một giọng nói trẻ con vang lên từ phía ghế văn phòng, nói rằng muốn trừ lương của cậu ấy.
Trợ lý Phương lập tức vui cười.
Trợ lý Phương cực kì tự giác lui ra ngoài cửa, giơ tay lên gõ cửa mấy cái rồi mới bước vào nói: “Xin hỏi ông chủ nhỏ Niệm Niệm, chú có thể giúp gì cho ông chủ?”
Niệm Niệm ngồi trên ghế dành cho ông chủ của ba, nhìn hai nhân viên phía dưới nói: “Cháu không phải là ông chủ nhỏ, cháu là ông chủ lớn.”
Thư ký Phương: “…”
Nghe thấy giọng nói trẻ con của con gái, đầu Giang Trầm cũng không còn đau nữa, anh cảm thấy ngạc nhiên và vui vẻ, “Sao Niệm Niệm lại tới đây, mẹ đâu rồi?”
Thẩm Minh Dữu ở trong phòng nghỉ vừa hay nghe thấy động tĩnh bên này, cô vừa ra ngoài đã thấy con gái đang đeo kính của ba, giả vờ làm ông chủ lớn.
Đã vậy trông còn rất có tố chất của ông chủ lớn.
Trợ lý Phương thức thời đi ra ngoài, Giang Trầm vốn rất bất ngờ trước sự xuất hiện của vợ và con gái. Nhưng vừa nghe tin vợ phải đi công tác, mang con gái Niệm Niệm đến đây giao cho anh, Giang Trầm lập tức chán nản.
Dựa vào kinh nghiệm trông con một mình ở chương trình trước, Giang Trầm không quá tự tin vào chuyện một mình chăm sóc Niệm Niệm.
Nếu Niệm Niệm lại làm ra hành động gì đó “phản nghịch” như lần trước, anh thật sự là không thể ngăn cản được.
Trước kia, Giang Trầm cảm thấy trên thế giới này không có chuyện gì có thể quật ngã được anh. Song bây giờ anh biết, anh không có cách nào chống lại vợ và cô con gái trước mặt này.
Cao ốc Lăng Vũ có nhà ăn riêng, bình thường Giang Trầm không đến nhà ăn ăn cơm, vậy nên anh thường nhờ thư ký lấy cơm ở nhà ăn mang đến văn phòng.
Nhưng hôm nay, trong nhà ăn của cao ốc Lăng Vũ có một phong cảnh rất đẹp.
Giang Trầm bế Niệm Niệm, dẫn Thẩm Minh Dữu đi thẳng đến nhà ăn.
Các nhân viên đang ăn cơm trong nhà ăn lập tức xôn xao. Bọn họ đã nhận được tin tức bà chủ dẫn con gái đến công ty nhưng lại không được nhìn thấy tận mắt. Bây giờ ông chủ như thần tiên hạ phàm, không chỉ tự mình đến nhà ăn ăn cơm, mà còn dẫn vợ và con gái tới, trong lòng các nhân viên không ngừng nghĩ ông chủ đúng là một người chủ tốt.