Lập trình viên đắc ý nói trong nhóm.
[Ôi, không biết mì ăn liền có ma lực thần kì gì mà lại bị cô chủ nhỏ nhìn trúng.]
Sau khi anh ấy xả hết xúc động, các nhân viên khác trong nhóm mới bắt đầu bày tỏ cảm nghĩ của mình——
[Cô chủ nhỏ hình như còn chưa tròn bốn tuổi, vậy trong tình hình này, em bé bốn tuổi không được ăn mì ăn liền phải không?]
[Đến từ một người đã xem hết livestream của 《 Mẹ là siêu nhân》 có một lần khi chương trình đang phát sóng trực tiếp, hình như bà chủ đã ngăn cản con gái ăn mì ăn liền. Anh tự bán mì ăn liền của mình cho cô chủ nhỏ, coi chừng ông chủ lớn truy cứu nhé…]
Lập trình viên: “…?”
Còn có chuyện như vậy?
Lập trình viên làm sao biết một đứa trẻ không thể ăn mì ăn liền, chẳng qua anh ấy cảm thấy Tiểu Niệm Niệm quá đáng yêu, bé muốn mua thì bán cho bé. Đừng nói là bán cho bé, mà đưa cả tủ mì ăn liền cho bé cũng được, còn những việc khác, anh ấy căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Lập trình viên khóc không ra nước mắt, không biết bây giờ đi tìm cô chủ nhỏ mua lại gói mì ăn liền của mình có được không. Anh ấy bằng lòng trả giá gấp mười!
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Niệm Niệm coi gói mì ăn liền như bảo bối, có lẽ là không thể mua lại được.
Sau khi Niệm Niệm trở về phòng làm việc của ba mình ở tầng cao nhất, Giang Trầm gần như cũng đã sắp xong việc, hôm nay Niệm Niệm ở đây, anh không định tăng ca quá muộn.
“Niệm Niệm, chúng ta về nhà thôi.” Anh bế Niệm Niệm lên, Niệm Niệm sợ mì ăn liền trong túi bị đè nát nên vội vàng cầm túi xách ra cách xa ba mình.
Thấy con gái coi túi xách như bảo bối, anh sờ một cái, nghe thấy tiếng ma sát của túi nilon truyền đến từ túi xách.
“Niệm Niệm, trong này có cái gì?”
“Không có gì.” Niệm Niệm giấu đầu hở đuôi, giấu túi xách ra sau, tránh khỏi tay ba.
Giang Trầm nhướng mày, túi nhỏ phồng lên, mà lại không có gì?
Nhưng vì con gái không muốn cho anh biết nên anh cũng không có ý định tìm hiểu, bé cũng có bí mật của riêng mình.
Thấy ba không hỏi nữa, Niệm Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Về nhà, tắm rửa xong cũng đã nhanh chóng đến giờ đi ngủ.
Niệm Niệm hơi nhớ mẹ.
Đúng lúc bé muốn gọi cho mẹ thì mẹ đã gọi tới.
Video vừa được kết nối, Niệm Niệm đã nhìn thấy khuôn mặt của mẹ.
“Niên Niệm, thấy mẹ không?” Thẩm Minh Dữu trong video hỏi: “Nhớ mẹ không?
Niệm Niệm gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Khi nào mẹ về?” Không nghe thấy giọng mẹ thì không sao, nhưng bây giờ nghe thấy giọng mẹ, Niệm Niệm lại càng nhớ mẹ hơn.
Thẩm Minh Dữu nói: “Ngày mai mẹ sẽ về, tối nay Niệm Niệm ngủ thật ngon, phải nghe lời ba, được không?”
“Dạ.” Niệm Niệm gật đầu.
Hai mẹ con nói chuyện thêm vài câu trong điện thoại, lúc nghe thấy mẹ nói yêu Niệm Niệm, Niệm Niệm mới hài lòng tắt video.
Ngồi bên cạnh mà không thể chen miệng vào, Giang Trầm đang định đợi vợ và con gái nói chuyện xong, anh mới cầm điện thoại nói vài câu, nhưng lại thấy video bị tắt: “…”
“Tại sao lại cúp máy?”
Niệm Niệm vô tội nói: “Nói xong nên cúp ạ.”
“Ba còn chưa nói mà.” Giang Trầm ấn cái mũi nhỏ của con gái.
“Ba muốn nói gì?” Niệm Niệm nói “Lần sau Niệm Niệm sẽ nói giúp ba.”
“…” Thế thì bỏ đi.
Giang Trầm bế con gái vào trong chăn: “Bây giờ có thể ngủ rồi.”
Song Niệm Niệm lại mở đôi mắt to tròn, nhìn ba nói: “Ba, Niệm Niệm đói.”
“Đói?” Giang Trầm cũng không thành thạo việc chăm sóc Niệm Niệm, không biết buổi tối bé có thói quen ăn gì trước khi đi ngủ hay không. Anh lấy quyển sổ nhỏ mà trước khi rời đi vợ chuẩn bị cho anh ra, trên đó viết một số việc bình thường cần chú ý khi chăm sóc Niệm Niệm, anh lật một tờ, phát hiện chuyện này không được viết trên đó.
Tuy nhiên nếu đứa trẻ đói, cũng không thể để bụng đói đi ngủ.
“Ba pha sữa bò cho con uống, được không? Giang Trầm hỏi.