Lớp học không có nhiều học sinh, chỉ khoảng bảy tám người, đều là mấy bạn nhỏ bốn – năm tuổi, Niệm Niệm vừa xuất hiện, bọn trẻ đã nhận ra cô bé.
“Mình biết cậu, cậu là Niệm Niệm trong 《Mẹ là Siêu Nhân》, mẹ cậu cũng là ngôi sao lớn giống như mẹ của Khương Húc phải không?”
“Cô bé này là cô bé Niệm Niệm trong chương trình kia hả? Nhưng sao trên mặt bạn ấy lại có nhiều nốt đỏ thế? Trông không giống ở trên chương trình lắm á.”
Khương Húc đang ỉu xìu chơi ở bên cạnh nghe thấy có người nhắc đến tên mình, cậu nhóc ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy em gái Niệm Niệm đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng bước vào.
Khương Húc bật dậy từ trên ghế, chạy tới: “Niệm Niệm, sao em lại tới đây?”
“Em đến gặp anh à?” Khương Húc nắm tay em gái: “Cô giáo Ôn, em gái em đến gặp em, em có thể xin nghỉ để đưa em gái ra ngoài chơi được không?”
“…” Cô giáo Ôn nhìn Khương Húc – người phiền phức nhất lớp, bất đắc dĩ nói: “Niệm Niệm đến đây để đi học, từ nay về hai em sẽ là bạn cùng lớp.”
Khương Húc ngước mắt lên: “Niệm Niệm, em cũng phải đi học hả?”
Lần trước cậu nhóc nghe mấy bạn nhỏ tham gia chương trình nói chỉ có Niệm Niệm là không phải đi học, còn hâm mộ rất lâu, không ngờ em gái Niệm Niệm cũng không thoát khỏi số phận phải đi học.
Niệm Niệm cũng rất vui khi gặp người mình quen biết ở đây: “Mẹ em nói Niệm Niệm không thể trở thành bé con mù chữ, nên em phải đến trường.”
“Bé con mù chữ là gì?” Khương Húc vẫn không biết mù chữ nghĩa là gì.
“Bé con mù chữ là…” Niệm Niệm không biết giải thích ý nghĩa của bé con mù chữ là như thế nào, cô bé nhìn thấy khối rubik 2×2 trong tay Khương Húc, lập tức lấy khối rubik từ trong tay cậu nhóc, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây đã khôi phục thành công tất cả sáu mặt của khối rubik 2×2.
“Như này thì không phải bé con mù chữ đó.” Niệm Niệm vừa nói vừa giơ khối rubik 2×2 mà cô bé đã khôi phục lại.
“…” Khương Húc ngơ ngác nhìn khối rubik cậu nhóc cầm từ nhà đến trường.
Cậu nhóc đã chơi khối rubik 2×2 này mấy ngày, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể khôi phục được hai mặt, hôm nay sau khi cậu nhóc cầm nó đến trường, đã đưa khối rubik cho mấy bạn ở trường mẫu giáo xem, kết quả là không ai có thể khôi phục lại thành công được, nhiều nhất chỉ có một bạn có thể khôi phục được một mặt.
Nhưng bây giờ Niệm Niệm không tốn bao nhiêu thời gian đã xoay khối rubik lại như cũ.
Cho nên Niệm Niệm không phải bé con mù chữ, nhưng cậu nhóc và các bạn ở trường mẫu giáo là đứa mù chữ sao?
Khương Húc bị đả kích, cậu nhóc khóc lóc thảm thiết: “Huhu… hóa ra anh mới là đứa mù chữ!”
Những bạn nhỏ khác đã chơi rubik với Khương Húc cả một ngày vẫn không giải được, cũng bắt đầu khóc theo: “Oa huhu… Mình cũng đứa mù chữ sao? Mình không muốn là đứa mù chữ đâu! Huhu…”
Cô giáo Ôn: “…”
Niệm Niệm: “…”
Niệm Niệm vào ngày đầu tiên đi học mẫu giáo đã thành công khiến các bạn nhỏ khác bật khóc cho biết, đi học mẫu giáo dường như không phải là một việc dễ dàng, bởi vì Niệm Niệm – người đã khiến các bạn nhỏ khác khóc, đang bị các bạn trong lớp dính lấy, phải dạy từng bạn chơi rubik.
Niệm Niệm thở dài, đi học hóa ra lại là một việc mệt mỏi như vậy.
Sau khi tan học, Niệm Niệm được bố mẹ đón về nhà.
Thẩm Minh Dữu thấy dường như tâm trạng Niệm Niệm cũng không tệ lắm, cô hỏi: “Niệm Niệm, sau này con có muốn đến trường nữa không?”
Niệm Niệm suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu rồi nói: “Có ạ, nhưng nếu con nhớ mẹ thì phải làm sao?”
“Lúc nhớ mẹ, Niệm Niệm có thể liên lạc với mẹ bất cứ lúc nào nha.”
Giang Trầm vừa lái xe vừa nói: “Cũng có thể liên lạc với ba bất cứ lúc nào.”
Thấy ba mẹ nói như vậy, Niệm Niệm buông bỏ những lo lắng cuối cùng trong lòng mình.
Khi một nhà ba người trở về nhà, Thẩm Minh Dữu nắm tay Niệm Niên bước xuống xe, lúc đi ngang qua bãi cỏ nhỏ trong nhà, cô phát hiện trên bãi cỏ đã dựng một chiếc lều lớn, bên cạnh còn có một chiếc lều nhỏ, một cái lều lớn một cái lều nhỏ đột ngột dựng ở đó, cũng khó để người khác không nhìn thấy.