Năm đó, ông dẫn Thẩm Minh Dữu về nhà họ Triệu, lúc vừa tới nơi thì phát hiện nhà họ Triệu đang bốc cháy phừng phừng.
Lúc ấy đúng ngay đêm giao thừa nên rất nhiều người về quê ăn tết, người trong thành phố vốn đã không nhiều, biệt thự nhà họ Triệu gia lại nằm giữa sườn núi, xung quanh chỉ có mấy căn nhà, còn cách nhau rất xa, có lẽ chính vì vậy nên lửa cháy lớn như thế cũng chẳng có người phát hiện ra.
“Là ông cứu Triệu Kỳ!” Triệu Diễm kinh ngạc nói: “Là Dữu Dữu đã cứu tôi!”
“Nhưng tại sao sau khi tôi tỉnh lại, tất cả mọi người đều nói là Triệu Kỳ cứu tôi?” Hai tay Triệu Diễm nắm chặt vào nhau, một sự hoảng loạn cực lớn sắp sửa chôn vùi anh ấy.
Là Triệu Kỳ đã lừa anh!
Còn có mẹ của Triệu Kỳ, là hai mẹ con bọn họ thông đồng với nhau để lừa gạt anh ấy!
Nhiều năm như vậy, anh ấy đã xem Triệu Kỳ như em gái ruột của mình, nhưng hóa ra đây là một cú lừa ư!
Anh ấy mang ơn bọn họ, vì Triệu Kỳ, thậm chí anh ấy còn xem nhẹ cảm xúc của em gái ruột, khiến Dữu Dữu phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, nhưng hóa ra người cứu anh ấy lại chính là Dữu Dữu.
Hốc mắt Triệu Diễm lập tức đỏ lên, trái tim như bị bàn tay của ai đó bóp chặt khiến anh ấy không thể thở nổi.
Tại sao anh ấy lại có thể ngốc như vậy, anh ấy đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới mà!
Quản gia Hà vẫn còn nhớ rõ, sau khi ông và Thẩm Minh Dữu cứu Triệu Diễm với Triệu Kỳ, Triệu Diễm đã ngất xỉu do thiếu oxy vì hít phải quá nhiều khói, nhưng rõ ràng lúc đó Triệu Kỳ vẫn còn ý thức. Cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ cứu người, chỉ có điều vết thương của Triệu Kỳ nghiêm trọng hơn Triệu Diễm rất nhiều nên cũng ngất đi ngay sau khi được cứu ra.
Không lâu sau khi được đưa đến bệnh viện, mẹ của Triệu Kỳ đã vội vã chạy tới. Bọn họ không gặp được ba của Thẩm Minh Dữu ở bệnh viện. Mẹ của Triệu Kỳ nói rằng Triệu Chấn Hải tạm thời phải đi giải quyết công việc xảy ra ở chi nhánh nước ngoài, chỉ có một mình bà ấy trở về nhà, lúc đó Triệu Chấn Hải đang ở trên máy bay nên không liên lạc được.
Triệu Diễm sợ hãi quá mức cộng với việc hít phải quá nhiều khói nên vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng may mắn là không xảy ra chuyện gì lớn, anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được. Ngược lại, Triệu Kỳ bị bỏng một vùng lớn ở chân, đùi bị tủ rơi đè gãy nên tình hình khá nghiêm trọng.
Lúc đó, mẹ Triệu Kỳ đã khóc như mưa, liên tục bày tỏ lòng biết ơn ông và Thẩm Minh Dữu trong bệnh viện.
Sau khi chờ đợi ở bệnh viện một đêm, quản gia Hà bất ngờ nhận được tin Thẩm Viện luôn đi du lịch ở khắp nơi trên thế giới đột nhiên lên kế hoạch trở về đón năm mới cùng Thẩm Minh Dữu. Quản gia Hà đã tự ý đưa Thẩm Minh Dữu về nước, vì vậy ông nhất định phải đưa Thẩm Minh Dữu quay trở về ngay lập tức. Chẳng may bị bà chủ Thẩm Viện phát hiện ra việc ông tự ý đưa tiểu thư về nước, quản gia Hà sợ rằng mình không thể giữ được công việc này.
Sau khi biết được tình hình, Thẩm Minh Dữu lập tức quyết định quay về cùng quản gia Hà. Về phần Triệu Diễm, anh ấy đã không còn nguy hiểm nữa, bọn họ ở đây chờ đợi cũng vô ích.
Vì vậy, sau khi chào mẹ của Triệu Kỳ, quản gia Hà liền đưa Thẩm Minh Dữu ra sân bay.
May mắn thay, cuối cùng quản gia Hà và Thẩm Minh Dữu đã về đến nhà trước Thẩm Viện. Sau khi trở về, bà ấy không phát hiện ra điều gì bất thường nên cả hai mới xem như thoát được một kiếp nạn.
Còn sau đó nhà họ Triệu xảy ra chuyện gì, quản gia Hà cũng không rõ.
Sau khi nghe quản gia Hà kể lại chuyện, Triệu Diễm gần như không thể đứng vững.
Niệm Niệm bên cạnh thấy sắc mặt của cậu rất tệ, bé con dựa vào người cậu, ôm đùi cậu rồi ngẩng đầu hỏi: “Cậu bị thương sao? Có đau không ạ?”