Sau khi đặt hộp thức ăn xuống, Thẩm Minh Dữu lại rời đi. Chờ đến khi Quý Ôn Luân mở hộp thức ăn ra, nhìn thấy những món ăn sang trọng và đồ ăn nhẹ là trái cây bên trong, trên mặt anh ấy xuất hiện nụ cười rất tươi.
Nhưng cuối cùng kinh nghiệm diễn xuất và kỹ thuật của anh ấy cũng không giúp được gì cho Thẩm Minh Dữu. Lúc Thẩm Minh Dữu quay phim vào buổi chiều, cô vẫn bị đạo diễn mắng đến m.á.u chó đầy đầu.
Lần thứ ba hai người gặp nhau vẫn là ở một đoàn làm phim. Lúc đó sự nghiệp của Quý Ôn Luân vẫn chưa có tiến triển gì, anh ấy vẫn đang đóng những vai phụ trên phim trường. Dù anh ấy có năng khiếu diễn xuất nhưng vì không có bối cảnh nên anh ấy muốn nổi tiếng hơn cũng rất khó khăn. Quý Ôn Luân định diễn xong vai quần chúng này thì sẽ từ bỏ và quay về nhà.
Vai diễn viên quần chúng cuối cùng là một diễn viên kinh kịch, ống kính chủ yếu sẽ quay lại hình ảnh của nhân vật nam chính đang diễn ở trên sân khấu, còn vai phụ của anh ấy chỉ có thể xuất hiện ké trong ống kính của nhân vật nam chính mà thôi.
Bất kể camera có quay tới Quý Ôn Luân hay không thì anh ấy vẫn luôn cố gắng hết sức để hoàn thành vai diễn của bản thân, anh ấy đã dùng toàn bộ niềm đam mê với diễn xuất để hoàn thành vai diễn của mình.
Sau khi diễn xong, anh ấy lặng lẽ ngồi một góc nhìn toàn bộ nhân viên công tác đang vây quanh nam diễn viên chính trên sân khấu.
Ngay lúc anh ấy đang mờ mịt, Thẩm Minh Dữu lại xuất hiện trước mặt anh ấy.
Quý Ôn Luân nhận vai diễn viên quần chúng trong các đoàn làm phim ở Thành phố điện ảnh, một bộ phim quay khoảng ba bốn tháng, đây chắc là lần thứ ba anh ấy gặp Thẩm Minh Dữu ở trong đoàn. Từ mười tám đến hai mươi tuổi, Thẩm Minh Dữu ngày càng nổi tiếng, nhưng diễn xuất vẫn giống như trước, không có chút tiến bộ nào.
Dù cô không biết anh ấy nhưng anh ấy vẫn âm thầm chú ý đến cô ở ngoài đời.
Nhưng khi đó Thẩm Minh Dữu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra anh ấy: “Anh là binh sĩ Ma giáo lần trước phải không?”
Quý Ôn Luân không biết làm sao Thẩm Minh Dữu có thể nhận ra anh ấy, bởi vì trang điểm trên mặt anh ấy bây giờ hoàn toàn khác so với lần trước, nhưng cũng không thể thấy được khuôn mặt ban đầu của anh ấy. Nghĩ đến đây, anh ấy nhớ ra hình như bản thân chưa từng dùng khuôn mặt thật của mình xuất hiện trước mắt Thẩm Minh Dữu.
“Sao cô lại nhận ra tôi được vậy?”
“Nhờ cách diễn xuất và kỹ thuật đó. Anh ở trên sân khấu dùng kỹ thuật diễn giống như khi diễn vai binh sĩ Ma giáo lúc trước nên tôi nhìn một chút là nhận ra.”
Quý Ôn Luân mỉm cười, dù kỹ năng diễn xuất của Thẩm Minh Dữu không tốt nhưng anh ấy biết cô thực sự rất nỗ lực học tập, chăm chỉ nghiên cứu, nhưng có lẽ do cô thật sự không có thiên phú nên dù cố gắng ra sao cũng không thể diễn tốt được.
Thẩm Minh Dữu ngồi bên cạnh và nhìn về phía sân khấu giống như anh ấy.
“Chắc là anh cũng rất thích diễn xuất, cho dù diễn vai quần chúng lâu như vậy mà anh cũng không hề bỏ cuộc.” Thẩm Minh Dữu nói: “Tôi cũng rất thích diễn xuất nhưng chắc là anh cũng thấy được, tôi diễn không tốt, không giống anh, kỹ năng diễn xuất của anh vô cùng tốt.”
Thẩm Minh Dữu cười nói: “Tôi có cảm giác, một ngày nào đó anh sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc.”
Nụ cười của Thẩm Minh Dữu thật tươi sáng và rạng rỡ, khiến cho Quý Ôn Luân, người vốn dĩ sắp từ bỏ nghề diễn viên, sau khi nghe những lời của Thẩm Minh Dữu thì dường như ngọn lửa sắp tắt trong lòng anh ấy không hiểu sao lại bùng cháy trở lại.
Anh ấy không muốn bỏ cuộc, anh ấy thích diễn xuất và muốn trở nên nổi tiếng.
Nếu có thể, anh ấy muốn vào ngày nào đó khi bản thân công thành danh toại* sẽ có tư cách sánh vai với Thẩm Minh Dữu.