Khi Giang Trầm đang chìm đắm trong suy nghĩ thì dòng suy nghĩ của anh bị tiếng chuông thông báo tin nhắn trên điện thoại cắt ngang, anh cầm lên xem thì phát hiện là tin nhắn của bạn tốt Tiêu Hàng.
[Tiêu Hàng: Cuộc sống hôn nhân của tổng giám đốc Giang thế mà cũng hoang dã thật đấy, tôi thật khâm phục cậu!]
Giang Trầm liếc nhìn Thẩm Minh Dữu, thấy Thẩm Minh Dữu đang chơi với Niệm Niệm, không có thời gian nói chuyện với anh, liền trả lời tin nhắn của Tiêu Hàng.
[Giang Trầm: Đây là thú vui của vợ chồng tôi, cậu không hiểu đâu.]
[Tiêu Hàng: Đúng đúng, tôi không hiểu, vợ chồng tôi hiện tại đang ở nhà nuôi con, mỗi ngày đều ở bên con cái. Thậm chí còn không có thời gian riêng tư, thú vui của vợ chồng là gì, tôi thật sự không hiểu.]
Vợ chồng Tiêu Hàng kết hôn, chưa kịp tận hưởng niềm vui hôn nhân được vài ngày thì con họ chào đời. Hai vợ chồng mới lên chức ba mẹ, hoàn toàn không biết gì về việc nuôi dạy con cái nên mọi thứ đều phải học từ đầu. Tuy trẻ con mang lại rất nhiều niềm vui cho gia đình cậu ta nhưng cậu ta thực sự mệt mỏi, hai vợ chồng thậm chí còn không có thời gian ngồi xuống uống một tách cà phê, làm sao có thời gian vui vẻ như cặp đôi Giang Trầm!
[Tiêu Hàng: Ồ, nếu như con của tôi cũng ngoan ngoãn như Niệm Niệm của cậu thì tốt rồi, tuổi còn nhỏ như vậy mà ngày nào cũng ồn ào, lớn lên chắc chắn sẽ còn ồn ào hơn nữa. Niệm Niệm của cậu có phải từ khi sinh ra cũng ngoan ngoãn như thế không? Bé con chắc cũng không cần hai người phải quan tâm quá nhiều.]
Tiêu Hàng gần đây có một đứa con trai, Giang Trầm liền đưa Niệm Niệm đi dự tiệc đầy tháng con trai của cậu ta. Đứa bé mũm mĩm, Giang Trầm nhìn thấy đứa bé đang nằm trong lòng Tiêu Hàng khóc rất thảm thiết. Người lớn bận rộn chăm sóc một đứa trẻ, Tiêu Hàng thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho Giang Trầm phàn nàn, Giang Trầm cũng biết hình như con trai Tiêu Hàng có chút ồn ào.
Về phần Niệm Niệm khi còn bé có phải cũng gây rắc rối như thế hay không, Giang Trầm cũng không cách nào biết được.
Anh vốn dĩ bận rộn với công việc, có rất ít thời gian chăm sóc Niệm Niệm, chính điều đó khiến anh bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc quan trọng trong quá trình trưởng thành của Niệm Niệm. Cho nên hiện tại anh vô cùng trân trọng khoảng thời gian ở bên Niệm Niệm.
Lúc Giang Trầm đang định trả lời Tiêu Hàng thì Niệm Niệm đột nhiên từ đâu xuất hiện, đi tới trước mặt anh.
Giang Trầm nhìn quanh một lượt, phát hiện không thấy Thẩm Minh Dữu ở đây, liền hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ đi tắm ạ.” Niệm Niệm trả lời, di chuyển cơ thể nhỏ bé, chui vào trong n.g.ự.c của ba.
Bé móc ví ra một viên kẹo trái cây mà mình thích nhất, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra trước mặt ba, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.
Giang Trầm: “…”
Theo những gì anh biết về bé con thì vào những lúc bình thường, Niệm Niệm sẽ không quan tâm đến ba mình mà không có mục đích.
Giang Trầm cầm lấy kẹo trái cây.
Nhìn thấy ba đã nhận kẹo trái cây yêu thích của mình, Niệm Niệm nói: “Ba, ba hãy hứa với Niệm Niệm một chuyện được không?”
Giang Trầm có chút không hiểu, rốt cuộc Niệm Niệm muốn anh đồng ý cái gì. Anh vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của con gái nhưng Niệm Niệm lại rất ít khi đưa ra yêu cầu gì với anh.
Giang Trầm không sợ chiều hư con gái, không suy nghĩ gì, liền nói: “Được, Niệm Niệm muốn cái gì, ba đều sẽ đáp ứng.”
Niệm Niệm nói: “Đêm nay con muốn ngủ với mẹ. Ba không được lén lút bế Niệm Niệm đi như hôm trước nữa.”
Có nhiều lần Niệm Niệm ngủ cùng mẹ, nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm một mình trên giường. Lúc này Niệm Niệm mới biết được, có lúc khi Niệm Niệm đang ngủ, ba cô bé sẽ bí mật bế Niệm Niệm ra khỏi giường của cô bé rồi để cô bé ngủ một mình.
Niệm Niệm cảm thấy ba thật sự rất tệ, chỉ muốn chiếm lấy mẹ cho bản thân ba. Tuy nhiên, khi đi học mẫu giáo, cô bé biết được rằng ban đêm có rất nhiều trẻ em ngủ một mình trong khi ba và mẹ của các bạn đều ngủ chung một phòng!
Niệm Niệm nghĩ những đứa trẻ trong trường mẫu giáo đều là những đứa trẻ dũng cảm, nhưng Niệm Niệm không dũng cảm được như vậy. Niệm Niệm là con gái của mẹ, Niệm Niệm chỉ muốn được nằm trong vòng tay của mẹ để ngủ.
Có vẻ như anh đã đồng ý quá nhanh rồi.