Đêm đến, Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm dẫn theo Niệm Niệm đến nhà họ Triệu.
Trên đường đi, Giang Trầm nhìn thấy vợ có tâm trạng rất tốt, anh hiếu kì hỏi: “Em có chuyện gì vui sao?”
Thẩm Minh Dữu thu lại ý cười trên mặt, nói: “Trông em vui vẻ sao?”
“Biểu hiện rất rõ ràng. ” Một lúc nhíu mày suy nghĩ gì đó, một lúc lại cười trộm, giống như là đang tính kế xấu xa nào đó.
Niệm Niệm cũng gật đầu nói: “Mẹ thật sự cười rất tươi.”
Thẩm Minh Dữu: “Được rồi, em thừa nhận, em đang rất vui vẻ. ”
“Vì sao em lại vui vẻ như vậy?”
Thẩm Minh Dữu nhìn Niệm Niệm, cô không muốn nói ý định xấu của mình cho con bé nghe, thế là cô tiến gần đến tai Giang Trầm, ghé vào lỗ tai của anh nhỏ giọng nói rõ nguyên nhân kết quả.
Thật ra lúc này Giang Trầm không quá chú ý kỹ càng đến những lời Thẩm Minh Dữu nói với anh, mà sự chú ý của anh toàn bộ đều đặt vào hơi thở của cô đang thổi bên tai, từ sau khi đề đơn ly hôn, Giang Trầm đã rất lâu không được vào phòng ngủ chính cùng với Thẩm Minh Dữu, mà hàng ngày chỉ có thể ngủ ở phòng khách, đã rất lâu rồi, khó có được cơ hội Thẩm Minh Dữu gần gũi với anh như vậy.
Thẩm Minh Dữu nói xong lập tức tránh ra, Giang Trầm đưa tay sờ vào vành tai, mặc dù vừa rồi không chú ý lắng nghe, nhưng anh đại khái cũng nghe được, vợ anh là vì chuyện trêu chọc được Triệu Diễm mà cảm thấy rất vui vẻ
Mặc dù không biết trêu chọc Triệu Diễm có cái gì vui vẻ.
Nhưng mấy ngày qua Giang Trầm luôn suy xét lại bản thân mình, vẫn phụ họa nói theo: “Ừm, cái này đúng là rất vui. ”
Ngày đó Thẩm Minh Dữu hỏi anh đã nghĩ ra được gì sau một khoảng thời gian chưa, Giang Trầm người sau từng ấy thời gian vẫn không nghĩ ra cái gì, phản ứng đầu tiên là xin lỗi.
Sau đó Thẩm Minh Dữu lại nói, để cho anh tiếp tục suy nghĩ, nghĩ thông suốt lại ly hôn.
Giang Trầm nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vợ không lập tức đòi ly hôn là được rồi, chuyện này cần có thời gian, lúc này, anh có thể suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ làm cách nào để vợ có thể thay đổi suy nghĩ, hoàn toàn từ bỏ ý định ly hôn.
Chiếc xe chở gia đình họ rất nhanh đã tới nhà họ Triệu.
Lúc Thẩm Minh Dữu đi vào, trong phòng khách chỉ có Triệu Diễm, Triệu Kỳ còn có thêm người anh em mới Thẩm Minh Chương.
Còn Triệu Chấn Hải, ông ấy đang cùng người vợ mới cưới Phương Ký Cần vui vẻ ân ái nấu ăn dưới bếp, muốn tự mình xuống bếp nấu cho bọn nhỏ một bữa ngon thật thịnh soạn.
Thấy Thẩm Minh Dữu đã đến, Triệu Diễm lập tức nở nụ cười, đứng dậy đón bọn họ.
Thẩm Minh Dữu cũng nở một nụ cười tươi, gọi một tiếng “anh”, sau đó bước đến chỗ bọn họ.
Bước chân chào đón của Triệu Diễm khựng lại, vừa nãy Dữu Dữu mới gọi “anh” phải không?
Anh ta nghĩ bản thân đã nghe nhầm rồi, đã hơn mười năm rồi, anh ta không được nghe Dữu Dữu gọi anh ta là anh trai đã hơn mười năm rồi.
Hốc mắt Triệu Diễm ửng đỏ, tiếng gọi anh trai này, anh ta đã chờ rất lâu, xem ra trong lòng em gái vẫn còn nhớ đến người anh trai này, bởi vì hiện tại có người ngoài, cho nên cô đồng ý cho anh ta mặt mũi, gọi một tiếng anh, để cho người khác biết, mối quan hệ anh em bọn họ vẫn rất hòa thuận.
Triệu Diễm mừng rỡ đến mức dừng lại bước chân, rồi sau đó anh ta bước nhanh hơn, anh ta giang hai tay nghênh đón, muốn ôm em gái một cái.
Nhưng một giây sau, em gái trực tiếp đi vượt qua mặt anh ta, đi đến phía sau anh ta.
Thẩm Minh Chương đã đứng ở đằng sau dang hai tay, ôm Thẩm Minh Dữu đang đi đến: “Dữu Dữu, đã lâu không gặp. ”
Triệu Diễm: “……?”
Giang Trầm đi theo phía sau Thẩm Minh Dữu, nhìn Triệu Diễm đang dang tay đón tiếp.
Nhìn thấy Triệu Diễm giật mình có chút xấu hổ, Giang Trầm sờ lên cái mũi, đột nhiên cảm thấy hành vi ngây thơ của vợ mình cũng có chút thú vị nha.
Dù sao trên thế giới này, người có thể làm cho anh vợ xấu hổ, vĩnh viễn chỉ có Thẩm Minh Dữu.