Nam tử đồng hành với Lý Tư Thiền lộ ra vẻ giận dữ, nói:
– Ai to gan như vậy, dám vô lễ với Đan sư?
– Là Hạ Tuấn Thần!
Thích Vĩnh Dạ cau mày.
– Đệ tử chân truyền, Dũng Tuyền tầng hai!
Hắn nói cũng không nhỏ, là đang cố ý nhắc nhở Lăng Hàn.
Vi Hà Nhạc lộ ra nụ cười. Có một vị cao thủ Dũng Tuyền tầng hai tọa trấn, Lăng Hàn lợi hại đến đâu, có thể lật trời hay sao? Hắn nói:
– Hạ ca, tiểu tử này quá kiêu ngạo, trước ức hiếp đệ đệ của Phong Viêm sư huynh Phong Lạc, ta chỉ là nhìn không được, nói vài câu công đạo, liền bị hắn tát bay.
– Há, ta ngược lại muốn xem xem, ai ngưu bức như thế.
Hạ Tuấn Thần lạnh lùng nói.
– Lăng Hàn!
Đến lúc này Lý Tư Thiền mới nhìn thấy Lăng Hàn, không nhịn được đi lên trước vài bước nói.
– Hiện tại ngươi ở đâu, ta tìm ngươi khắp nơi!
Hí!
Hai người có quan hệ gì?
Nghe được Lý Tư Thiền nói, mọi người không khỏi hiếu kỳ… Chẳng lẽ, lẽ nào?
Sắc mặt của Hạ Tuấn Thần trở nên âm trầm, hắn là người theo đuổi Lý Tư Thiền, hiện tại tình nhân trong mộng lại nói ám muội như vậy, để hắn khó chịu giống như ăn con ruồi.
– Không không không phải, là sư phụ ta tìm ngươi!
Lý Tư Thiền cũng ý thức được mình nói lỡ, vội sửa lại.
– Há, sư phụ ngươi tìm ta làm gì?
Lăng Hàn rất tùy ý nói.
– Sư phụ muốn mời ngươi uống trà.
Phốc, tất cả mọi người đều phun ra ngoài!
Sư phụ của Lý Tư Thiền là ai? Ngô Tùng Lâm a! Ngô Tùng Lâm là ai? Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm, Đan Viện Viện trưởng, giậm chân một cái có thể làm cho Vũ Quốc rung ba lần.
Vị đại nhân vật này lại muốn mời Lăng Hàn uống trà!
Tê, có mấy người có thể uống trà với Ngô Tùng Lâm? Gia chủ của Bát Đại Hào Môn, Các chủ Thiên Dược Các, Vũ Viện Viện trưởng,… Chỉ có bấy nhiêu đó a? Nhưng Lăng Hàn, một tiểu nhân vật mới vừa tiến vào Hổ Dương Học Viện, lẽ nào có thể ngang hàng với những đại nhân vật kia?
– Không rảnh.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Phốc!
Nhất thời, tất cả mọi người phun ra ngoài lần thứ hai, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Ngô Tùng Lâm mời uống trà, e là gia chủ của Bát Đại Hào Môn cũng không dám nói không rảnh? Tiểu tử này quá trâu bò, hơn nữa còn từ chối thẳng thắn gọn gàng như vậy.
Bốn người Thích Vĩnh Dạ, Bách Lý Đằng Vân mừng rỡ, trái tim thịch thịch thịch kinh hoàng, biết mình đặt cửa đúng rồi. Chỉ là bọn hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới, vừa mới tiến vào Hổ Dương Học Viện, Lăng Hàn đã có giao tình với Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm, hơn nữa còn là loại cực sâu.
Nếu để cho bọn họ biết, một vị Đan sư Huyền Cấp khác của Vũ Quốc, Các chủ Thiên Dược Các cũng gọi Lăng Hàn là “Hàn thiếu”, vẻ mặt của những người này sẽ như thế nào.
– Thả ra ta, tên khốn kiếp, lại dám giẫm ta, bổn thiếu tuyệt không tha ngươi!
Phong Lạc còn oa oa kêu to. Hắn bị Lăng Hàn giẫm mặt, căn bản không nghe được lời của người khác. Có điều coi như hắn nghe, lấy kiến thức của hắn, cũng không thể biết ba chữ Ngô Tùng Lâm đại biểu cho cái gì.
Thái độ của tất cả mọi người phát sinh biến hóa. Lăng Hàn là người ngay cả Ngô Tùng Lâm cũng muốn mời uống trà, ai dám gây với hắn?
Phong Viêm xác thực rất có tiền đồ, nhưng lớn qua một vị Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm sao? Vi Hà Nhạc càng không cần phải nói, hiện tại hắn ngay cả đồ đệ của Ngô Tùng Lâm cũng không phải.
– Thật không tiện, có chỗ đắc tội, kính xin Lăng sư đệ thông cảm, ngày khác nhất định đến nhà nhận lỗi!
Ba người Văn Hải Hưng lập tức chắp tay nói với Lăng Hàn, trong lòng hận Vi Hà Nhạc và Phong Lạc đến ngứa răng. Nếu không phải hai người bọn họ, ba người mình sẽ đắc tội Lăng Hàn sao?
Lăng Hàn chỉ phất phất tay, căn bản không để ba người ở trong lòng.
Ba người Văn Hải Hưng đầu tiên là giận dữ, nhưng nghĩ tới đối phương ngay cả Ngô Tùng Lâm cũng muốn mời đi uống trà, vẻ tức giận nhất thời tiêu hết.Nếu đổi thành Ngô Tùng Lâm đối xử với bọn họ như thế, bọn họ dám tức giận sao?
Không thể.
Bốn người Thích Vĩnh Dạ rất hả giận. Trước đó các ngươi lớn lối như vậy, hiện tại kinh sợ như con chó a! Bọn họ dồn dập ôm tay trước ngực, ngẩng mặt lên thật cao, dáng dấp xem thường.
Ba người Văn Hải Hưng căn bản không dám nói cái gì nữa, vội vã quay đầu bỏ đi, ngay cả buổi đấu giá cũng không tham gia.
Nào có tâm tình tham gia nữa, chỉ nghĩ ngày sau làm thế nào bồi tội cho Lăng Hàn.
Vi Hà Nhạc biến sắc, thật giống như tắc kè hoa, cuối cùng khẽ cắn răng, đi tới trước mặt Lăng Hàn, nói:
– Hàn thiếu, là ta có mắt không tròng, xin ngươi đại nhân có đại lượng, tha thứ ta một lần!
– Ngươi là ai?
Lăng Hàn từ tốn nói.
Vi Hà Nhạc nhất thời muốn cắn người, thầm nghĩ ngươi lại không ăn thiệt thòi gì, là ta ăn một bạt tai của ngươi, hiện tại lại chủ động nhận lỗi, sao ngươi còn không chịu bỏ qua?
– Sư đệ, có phải ngươi có hiểu lầm gì đó với Lăng Hàn không?
Lý Tư Thiền nhìn ở trong mắt, vẻ mặt lập tức trầm xuống. Nàng rõ ràng địa vị của Lăng Hàn ở trong lòng sư phụ, kia là tôn kính như đan đạo đại sư.
Ngươi lại dám phát sinh xung đột với Lăng Hàn, vậy thì thật là tự tìm đường chết.
– Cũng không có gì, chỉ là Lăng huynh và Phong thiếu có chút hiểu lầm, ta muốn điều giải thay bọn họ, không nghĩ tới tính khí của song phương đều ngạnh, nên phát sinh ít hiểu lầm.
Vi Hà Nhạc hời hợt nói.
Ánh mắt hắn âm trầm nhìn Lăng Hàn, trong lòng thực hận đến cực hạn, nhưng cũng đã tỉnh hồn lại, hắn không tin Ngô Tùng Lâm sẽ tìm Lăng Hàn uống trà.
Lừa gạt ai đó?
Ngô Tùng Lâm là ai, Lăng Hàn là ai, hai người ngay cả nhận thức cũng cơ hồ không có, càng khỏi nói cùng uống trà.
Khẳng định là Lý Tư Thiền muốn tìm Lăng Hàn, chỉ là sợ bị người ta biết, mới đẩy lên trên người Ngô Tùng Lâm. Bởi vì chuyện như vậy ai dám đi tìm Ngô Tùng Lâm nghiệm chứng? Này không phải tìm đường chết sao.
Hắn xác thực rất kính nể Lý Tư Thiền, nhưng hiện tại cảm thấy nắm giữ “nhược điểm” của đối phương, bởi vậy dũng khí tự nhiên đủ.
– Vi huynh, ngươi nói cũng quá nhẹ a?
Kim Vô Cực cười lạnh nói.
– Vừa nãy, ngươi là muốn Lăng Hàn quỳ xuống liếm giày cho Phong Lạc nha!
– Cái gì!
Khuôn mặt của Lý Tư Thiền nhất thời lạnh như nước, nhìn sang Vi Hà Nhạc, như nhìn một kẻ đã chết.
Nàng nhất định sẽ bẩm báo chuyện này cho Ngô Tùng Lâm, lấy sự tôn trọng của Ngô Tùng Lâm dành cho Lăng Hàn, đừng nói Vi Hà Nhạc còn muốn làm đồ đệ của Ngô Tùng Lâm, có thể ở lại Đan Viện hay không cũng là vấn đề.
– Lý sư tỷ, ngươi không nên nghe lời nói một bên của bọn họ!
Vi Hà Nhạc đã quyết tâm một đường đen xuống, đương nhiên sẽ không nhả.
– Lăng Hàn, ngươi còn không buông chân?
Phong Lạc vừa giận vừa thẹn, vô cùng phiền muộn kêu lên.
Các ngươi thực sự là đứng nói chuyện không đau eo, hắn là nằm trên đất, mặt càng bị giẫm một bàn chân đây này!
Lăng Hàn hừ một tiếng, dưới chân hơi dùng sức, Phong Lạc phát ra tiếng kêu thảm, gương mặt đã biến hình nghiêm trọng. Hắn nhìn mọi người một chút, cười nói:
– Yên tâm, ta không giết hắn ở chỗ này.
Lời này mọi người nghe mà lông tơ dựng đứng, Lăng Hàn có ý là, sau này sẽ giết Phong Lạc a. ————