Ba!
– Đám phế vật kia!
La Hồng Đạo đập tan chén trà.
– Ngay cả một Phá Hư Cảnh cũng thu thập không được, để đối phương vui vẻ lâu như vậy, hiện tại lại còn muốn tăng giá!
-… Vậy gián đoạn ủy thác sao?
La Thanh cẩn thận hỏi.
La Hồng Đạo suy nghĩ một chút mới nói:
– Bọn họ ra giá bao nhiêu?
– 10 vạn!
La Hồng Đạo thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
– Tại sao không đi cướp, bất quá là một Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, còn không có bối cảnh gì, lại muốn giá cao như vậy?
La gia không phải không trả nổi, nhưng tiêu ở trên người một Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, nghĩ như thế nào cũng không đáng a.
– Tiểu tử kia ba lần lên Xích Hồ đảo, là một viên tân tinh, giá tiền ám sát hắn tự nhiên nước lên thì thuyền lên.
La Thanh giải thích.
Đạo lý này La Hồng Đạo không thể không biết, chỉ là hắn không muốn tiếp thu mà thôi.
La Hồng Đạo suy nghĩ một lúc mới nói:
– Đáp ứng điều kiện của bọn họ, chúng ta không thể có bất kỳ quan hệ gì tới cái chết của tiểu tử kia.
– Vâng!
La Thanh gật đầu, hắn cũng biểu thị tán thành.
Đắt là đắt, nhưng nếu như La gia tự mình xuất thủ, vạn nhất truy xét đến trên đầu bọn họ, tội danh mưu hại một thiên tài có thể nặng có thể nhẹ, nặng thậm chí có thể làm cho toàn bộ La gia vạn kiếp bất phục.
…
Lục Hợp Bát Hoang Công rất khó tu luyện.
Ngộ tính của Lăng Hàn đã rất cao, nhưng vẫn dùng bảy ngày mới hiểu rõ tầng thứ nhất của môn công pháp này, hắn quên hết Thất Tinh Quyết, để nguyên lực trong cơ thể chạy theo phương thức mới.
Môn công pháp này có thể đồng thời lấy ra sáu thuộc tính Linh khí, tu ra nguyên lực ngưng thật không gì sánh được, bởi vậy sau khi Lăng Hàn sửa tu, mới đầu tu vi của hắn rút lui, bởi vì phải nện nguyên lực lại lần nữa, thật giống như đang rèn thép, trọng lượng tất nhiên sẽ giảm xuống.
Lại mười ngày sau, Lăng Hàn mới trở lại cảnh giới vốn có, nhưng chiến lực lại mạnh hơn vài phần.
Kế tiếp, hắn buông Lục Hợp Bát Hoang Công xuống, bắt đầu luyện thể thuật.
Hắn lấy ra linh nhục, này là vật đại bổ, hiệu quả vượt qua Chân Nguyên Thạch rất nhiều, mà hắn thu được tới vài cân, này nếu bán ra, sẽ mang đến cho hắn mấy nghìn Chân Nguyên Thạch.
Nhưng bởi vì số lượng Yêu Thú Thần cấp giảm mạnh, linh nhục cũng biến thành cung không đủ cầu, cũng không phải mấy nghìn Chân Nguyên Thạch đơn giản như vậy.
Linh nhục không cần nấu, trực tiếp dùng là được, khi thịt này vào miệng, Lăng Hàn có một loại cảm giác, có thể sánh bằng thịt yêu thú trong Hắc Tháp, mỹ vị không gì sánh được.
Thảo nào linh nhục cũng là mỹ vị nhất đẳng của Thần giới, nhưng một con Yêu Thú Sơn Hà Cảnh chỉ sản xuất ra một lạng đến bốn lạng linh nhục, số lượng quá ít.
Hắn ăn, tu luyện, sau lại đó ăn, tu luyện nữa, hơn một tháng sau, thể thuật cuối cùng đột phá đến Thần cảnh, mà hơn một tháng này hắn cũng không buông tu luyện nguyên lực, vừa khéo đạt tới tiểu cực vị đỉnh phong chân chính.
Lăng Hàn tiếp tục bế quan, hắn muốn nhất cổ tác khí xông lên trung cực vị.
Hắn bắt đầu tu luyện tầng thứ hai của Lục Hợp Bát Hoang Công, phải tốn mất nửa tháng đi nắm giữ, tiếp đó lấy ra lượng lớn Chân Nguyên Thạch, bắt đầu trùng kích bình cảnh.
Nói như vậy, cho dù là những thiên tài của Xích Thiên Học Viện cũng cần 5 ngàn năm mới có thể vượt qua bước này, nhưng Lăng Hàn có Sơn Hà Thạch trợ giúp, rút ngắn quá trình tích lũy nguyên lực, lại dùng Lục Hợp Bát Hoang Công rèn nguyên lực, đánh chắc cơ sở, để hắn có thể trong thời gian cực ngắn trùng kích trung cực vị.
Này rất kinh người, ngay cả Triệu Luân so sánh cũng cảm thấy không bằng….
Cuối cùng, hắn bắt đầu trùng kích.
Tuy đây chỉ vượt qua một tiểu cảnh giới, nhưng ở Thần giới, mỗi một tiểu cảnh giới chênh lệch cực lớn, bởi vậy, bước đột phá này sẽ mang đến biến hóa căn bản, tỷ như cường độ thể phách, tỷ như sức sống thân thể, trực tiếp nhất chính là thọ nguyên, từ 10 vạn năm tăng lên tới 20 vạn năm.
Dù Lăng Hàn rất yêu nghiệt, cũng không thể một lần là xong, bởi vì không có Sơn Hà Thạch thay hắn ngưng luyện ra Sơn Hà trước, cần hắn một bước một vết chân.
Bởi vậy, bốn tháng sau, Lăng Hàn mới rốt cục ngưng luyện ra ngọn núi thứ hai.
Hắn lập tức ra Hắc Tháp, nửa năm này hắn đều ở trong Hắc Tháp, đó là chỗ an toàn nhất.
Loảng xoảng!
Trên bầu trời có sấm sét vang rền, mây đen lập tức bay đến, có tia chớp ở trong đó ẩn hiện.
Thiên Kiếp tới.
Lăng Hàn bắn người lên, đi tới trên quảng trường chuyên môn độ Thiên Kiếp trong học viện, nghênh đón Thiên Kiếp đến.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đạo thiểm điện thứ nhất đã phách xuống.
Lăng Hàn nghênh tiếp Thiên Kiếp.
Nguyên bản lấy thể phách của hắn muốn vượt qua Thiên Kiếp là sự tình đơn giản không gì sánh được, thể phách Thần Thiết cấp hai, mặc cho ngươi oanh kích ta cũng lù lù bất động.
Nhưng nếu như vậy, thân thể của hắn sẽ không được rèn luyện, thể phách chỉ có thể dừng lại tại chỗ.
Bởi vậy, vì càng mạnh hơn, hắn chỉ có chủ động chấn vỡ thân thể, để Thần cốt, huyết nhục chịu đựng Thiên Kiếp oanh kích, gõ đập, lại lấy Bất Diệt Thiên Kinh trùng tu, ngưng tụ, để thể phách tiến thêm một bước.
Chỉ là, lần trước độ Thiên Kiếp bất quá là sự tình hơn nửa năm trước, hiện tại lại muốn độ lần thứ hai, để trong lòng Lăng Hàn có chút sợ hãi.
Tư vị kia thật không dễ chịu a.
– Ngươi muốn trở thành cùng giai mạnh nhất, ngày sau thiên hạ vô địch, nhất định phải ăn nổi khổ mà người khác không thể ăn, bằng không dựa vào cái gì ngươi mạnh hơn người khác?
Thanh âm của Tiểu Tháp ở trong óc vang lên.
Cái tháp kiêu ngạo này, luôn luôn làm ra một bộ thuyết giáo.
Lăng Hàn tự nhiên biết đạo lý này, nhưng ngươi đứng nói không đau thắt lưng, đây là thật rất thống khổ, còn không cho hắn oán giận sao?
Loảng xoảng!
Thiên Kiếp sẽ không để ý tới cảm thụ của hắn, từng đạo công kích đáng sợ đánh xuống, muốn giết chết hắn.
Lăng Hàn chấn vỡ Thần cốt, tiếp thu Thiên Kiếp tẩy lễ.
Có người độ kiếp, động tĩnh này quá lớn, tự nhiên sẽ dẫn phát người trong học viện quan tâm. Chỉ là học sinh của Xích Thiên Học Viện thực nhiều lắm, không nói mỗi ngày đều có người độ kiếp, nhưng cách hai ba năm thực có người độ kiếp một lần.
Bởi vậy, có người chú ý, nhưng chỉ vài người ở phụ cận mà thôi, không có dẫn phát oanh động vây xem.
Hơn nữa lúc này Thiên Kiếp đã thành, điện mang ở trên trời vũ động, người bình thường cũng rất khó thấy dáng dấp của Lăng Hàn, vậy dĩ nhiên càng không đưa tới chú ý. Mặt khác, Lăng Hàn tự mình tan rã, hóa thành huyết nhục không rõ, ai có thể nhận ra được?
—————