Thần Đạo Đan Tôn

Chương 567: Thực lực tinh tướng



Lão giả kia bị làm mất mặt lần thứ hai, nữ nhân có chút xuẩn manh này rõ ràng còn kinh khủng hơn tiểu nha đầu lúc trước, sức chiến đấu quá kinh người, chỉ một chiêu liền oanh bay bốn con Thi Binh.

– Thiên kiêu Trung Châu, lại nhiều thêm một tân nhân.

Hắn cảm khái nói.

– Hẳn là sẽ không có thêm yêu nghiệt tương tự nữa chứ?

Có người chen lời.

– Tuyệt đối sẽ không!

Ông lão vô cùng khẳng định nói, thiên tài ngút trời như vậy ngày hôm nay lập tức nhô ra hai người, cái này đã là kỳ tích, một hai lần đã đủ kinh người, há có thể có lần thứ ba?

Hách Liên Tầm Tuyết sợ hãi không thôi, nhìn bốn khung xương bị nàng đập tan, không khỏi vỗ ngực, tò mò nói:

– Hóa ra ta lợi hại như vậy?

Hiện tại Hàn Cốc Vân tiến thối lưỡng nan rồi.

Thiên Thi Tông mạnh nhất đương nhiên là Thi Binh, nhưng bốn con Thi Binh bị đập thành mảnh vụn, nàng đi tới không phải chịu chết sao? Nhưng nhìn dáng dấp kia của đối phương, lại không có chút khí thế của cao thủ, hoàn toàn chỉ có man lực kinh người mà thôi, nếu nàng không chiến trở lui, chẳng phải là quá mất mặt?

– Lão Cửu, lui ra đi.

Bạch Nguyên nói, hắn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, ánh mắt độc ác, tự nhiên có thể thấy, tuy kinh nghiệm chiến đấu của Hách Liên Tầm Tuyết không đủ, nhưng thực lực quá mạnh mẽ, chỉ cần bằng bản năng liền có thể chiến thắng đối thủ, bởi vì cấp độ của nàng đã bước ra Sinh Hoa Cảnh.

Đối thủ như vậy, dù lão tam lên cũng vô dụng, lão đại hoặc lão nhị đến mới có vài phần hi vọng.

– Mấy trận chiến kế tiếp, chúng ta đều chịu thua. Cô nương, ngươi rất tốt, có hứng thú gia nhập bản tông hay không?

Bạch Nguyên bắt đầu đào góc tường, nữ nhân xuẩn manh này trông rất dễ lừa gạt a.

– Mới không thèm đâu!

Hách Liên Tầm Tuyết vội vàng lắc đầu, một bên nhìn tường thành, lộ ra vẻ mặt tội nghiệp, nàng muốn trở về, nhưng mà quá cao a.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lăng Hàn dụ dỗ nói:

– Tự mình nhảy lên, ngươi có thể.

Hách Liên Tầm Tuyết không ngừng lắc đầu nói:

– Quá cao, nhảy không lên đâu.

Nàng hoàn toàn không có tự tin.

– Ngươi không thử làm sao biết?

Lăng Hàn cười nói.

Hách Liên Tầm Tuyết bĩu môi, không thể làm gì khác hơn là ra sức nhảy một cái, vèo, nàng phóng lên trời, không chỉ phóng qua tường thành, hơn nữa còn vượt xa, cả người hóa thành một điểm đen nhỏ.

Qua một lúc sau, oành, chỉ thấy giữa bầu trời thình lình nổ ra một chùm sáng.

– Không xong, nàng va vào đại trận thủ thành!

– Tuy đại trận lấy bảo vệ làm chủ, nhưng chủ động va chạm, vẫn sẽ gợi ra xung kích của đại trận, e là Hoá Thần Cảnh cũng bị giết.

– Xong đời.

Oành!

Đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người nặng nề hạ xuống, ngã ở trên tường thành, dưới lực xung kích mạnh mẽ, tường thành lại bị đập sập một đoạn, bụi mù tràn ngập, một bóng người loạng choà loạng choạng đi ra, không phải Hách Liên Tầm Tuyết thì là ai.

Da mặt của mọi người không tự chủ được co giật một hồi, nữ nhân này va vào đại trận bảo vệ a, cái này cần thể phách khủng bố bao nhiêu mới có thể để nàng như không có chuyện gì xảy ra?

– Đau đau đau đau!

Hách Liên Tầm Tuyết ôm đầu hừ hừ, nhưng khắp toàn thân không hề có một chút tổn thương, nhìn mà tất cả mọi người líu lưỡi.

Lăng Hàn cũng cắn răng, chẳng trách nữ nhân này mất trí nhớ, càng không cách nào vận chuyển nguyên lực, nhưng hắn vẫn bị đối phương khắc đến gắt gao, đây cũng không phải ngẫu nhiên, mà là nữ nhân này ở thể tu cũng đạt đến trình độ cực kỳ khủng bố.

Hách Liên Tầm Tuyết phảng phất nhu hài tử bị ủy khuất, đi tới bên cạnh Lăng Hàn, lôi kéo góc áo của hắn, vẻ mặt dịu dàng muốn khóc, nhìn mà tất cả mọi người không nói gì, coi như muốn khóc, cũng là Thiên Thi Tông phía dưới, hay toà trận pháp giữa bầu trời kia a.

Tham Khảo Thêm:  Chương 111

Lăng Hàn nhìn phía dưới nói:

– Lần này, chúng ta có 190 tiêu chuẩn chứ?

– Đúng!

Bạch Nguyên gật đầu, sắc mặt có chút khó coi, hoàn toàn không nghĩ tới a, hắn vốn là muốn mài giũa mười người trẻ tuổi kia một chút, miễn cho bọn họ quá mức kiêu căng tự mãn, nhưng hiện tại tựa hồ đả kích có chút lớn.

Hiên Viên Tử Quang cũng còn tốt, chí ít bị Thiên Ca địch lại, nhưng Hổ Nữu và Hách Liên Tầm Tuyết xuất hiện quả thực chính là chà đạp tự tin của bọn họ a.

Một tiểu cô nương mới sáu bảy tuổi, một cái khác thân thể man lực biến thái, cùng thế hệ chiến một trận, quả thực là tồn tại vô địch.

Hiện tại, Thiên Thi Tông rất bức thiết đạt được một trận thắng, để chấn hưng sĩ khí, cũng tăng lên lòng tự tin của chín người trẻ tuổi này.

Thân hình của Lăng Hàn nhảy xuống nói:

– Vậy để ta làm đối thủ của các ngươi, kiếm thêm mấy tiêu chuẩn ra khỏi thành.

Người trẻ tuổi này lấy tự tin từ đâu?

Bạch Nguyên cười gằn, Hiên Viên Tử Quang là Sinh Hoa tầng chín, ở trong độ tuổi này rất hiếm thấy, càng tu ra hai mươi hai đạo khí, thực lực đáng sợ. Hổ Nữu và Hách Liên Tầm Tuyết hắn đều nhìn không thấu, có thể làm cho hắn nhìn không thấu tự nhiên không đơn giản.

Nhưng Lăng Hàn thì sao?

Sinh Hoa tầng hai, vừa xem hiểu ngay.

Coi như tiểu tử này có thể vượt qua mười tinh chiến đấu, vậy cũng chỉ có sức chiến đấu mười hai tinh, nơi này gần như có một nửa người có thể nghiền ép hắn.

Được, tiểu tử này có thể đề chấn sĩ khí một chút.

Bạch Nguyên gật đầu:

– Lão tứ, ngươi lên đi.

Lão tứ Điền Tu Ninh, trong mười người thực lực xếp ở vị trí thứ hai, bản thân là cao thủ Sinh Hoa tầng tám, mà hắn có thể điều khiển Thi Binh đồng dạng nhiều đến năm con, không thua kém lão Tam bao nhiêu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 126: Chết đi

Trực tiếp để Điền Tu Ninh ra trận, chính là muốn lấy được một trận thắng áp đảo, cổ vũ sĩ khí.

Điền Tu Ninh bước ra ngoài, bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, đầu trọc, trán bóng loáng, ngay cả lông mày cũng không có, cả khuôn mặt làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ quái dị.

Lăng Hàn vừa thấy, không khỏi cười nói:

– Luyện công luyện đến mức độ này, các hạ quả nhiên bất phàm.

Khóe miệng của Điền Tu Ninh không khỏi co rụt lại:

– Ngươi không giữ mồm giữ miệng, trêu chọc lung tung như thế, đây là chê mạng của mình dài sao?

– Há, ngươi muốn lấy mạng ta?

Lăng Hàn cười nói.

– Chỉ nhìn vài lời vừa nãy ngươi nói, ngươi liền nên đi chết!

Điền Tu Ninh lạnh lùng nói.

– Ngươi người này thật không có tính hài hước, có phải là luyện công luyện hỏng đầu rồi không?

Lăng Hàn cười nói.

– Làm càn!

Điền Tu Ninh xuất chưởng đập tới Lăng Hàn, thi khí màu đen hóa thành một đầu lâu cắn tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn búng một ngón tay, đùng, đầu lâu nổ tung, hắn khẽ mỉm cười nói:

– Gọi Thi Binh ra đi, chút thực lực ấy của ngươi thật không đáng chú ý.

Phốc!

Không ít người phun ra ngoài, tuy chỉ giao thủ một chiêu, song phương đều không hề sử dụng toàn lực, nhưng Điền Tu Ninh chính là Sinh Hoa tầng tám, có thể tiện tay hóa giải một đòn của hắn, thực lực của Lăng Hàn cũng không thể khinh thường.

Điền Tu Ninh lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, một lát sau mới nói:

– Nếu ngươi muốn chết nhanh, ta sẽ tác thành ngươi!

Hắn hét dài một tiếng, nhất thời, thanh âm ầm ầm ầm vang lên, chỉ thấy năm chiếc quan tài trượt lại, nhảy ra năm con Thi Binh.

– Lại có năm con Thi Binh!

Có lão giả kinh ngạc thốt lên.

– Hơn kém một thi, thực lực cách nhau một trời một vực, lần này, người trẻ tuổi kia nguy rồi!

—————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.