Bị Hổ Nữu chộp trong tay, là một con vật nhỏ lông xù, khá giống gấu trúc, chỉ là màu sắc khác nhau, thân thể mũm mĩm, tứ chi ngăn ngắn, lại thêm một cái đuôi dài.
Nếu như nó màu đen, phỏng chừng sẽ rất khủng bố, nhưng da lông trắng tinh, móng vuốt nhỏ màu phấn hồng, lại thêm đôi mắt vô cùng lớn, hầu như chiếm một phần ba khuôn mặt, liền để nó có vẻ rất đáng yêu.
Tiểu tử này đang liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát Hổ Nữu, nhưng khổ nỗi tay chân quá ngắn, căn bản không thể làm gì, gấp đến độ nó chít chít liên tục.
Hổ Nữu chảy nước miếng nói:
– Nướng ăn hay nấu ăn đây, nướng thì thơm, nấu thì ngọt, ai, làm sao chỉ có một con chứ, để Nữu thật khó quyết định!
– Không thể ăn!
Chư Toàn Nhi, Văn Nhân Thiên Thiên, Lý Tư Tiên đồng thời kêu lên, con vật nhỏ đáng yêu như thế, ai cam lòng ăn chứ! Tất nhiên là trừ Hổ Nữu
– Tại sao?
Hổ Nữu mờ mịt nói, còn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người.
– Các ngươi muốn cướp sao? Hừ, Nữu không phải ngồi không, muốn đánh thì phụng bồi!
Lăng Hàn hiếu kỳ nói:
– Lẽ nào chính là tiểu tử này ăn trộm sao?
– Tốt a, lại dám hãm hại Thỏ Gia nhà ngươi, làm thịt ăn đi!
Con thỏ khí thế hùng hổ kêu lên.
– Thỏ chết tiệt, lại nói hưu nói vượn, có tin trước tiên làm thịt ngươi hay không!
Văn Nhân Thiên Thiên uy hiếp.
– Hay lắm, Nữu muốn ăn thịt thỏ!
Hổ Nữu lại nhìn chằm chằm con thỏ.
Lăng Hàn vẫy vẫy tay, bảo Hổ Nữu mang con vật nhỏ kia tới, hắn lăn qua lăn lại xem, để tiểu tử kia rất ngượng ngùng, còn dùng móng vuốt che giữa hai chân.
Phốc, nó phun ra một khối kim loại nho nhỏ, toàn thân xanh lam, toả ra sắc thái óng ánh. Nó dùng hai chân trước nâng khối kim loại này, ân cần nhìn chằm chằm Lăng Hàn, thật giống như muốn làm hắn vui lòng.
– Tất cả đều là nước miếng của ngươi, muốn đưa người cũng phải lau sạch chứ!
Lăng Hàn cười nói, nhưng hắn lập tức biến sắc.
– Đây là trân kim cấp tám, Bích Hải Lam Kim!
Tất cả mọi người kinh dị, một con chuột béo lại phun ra một khối trân kim cấp tám, cái này rất kinh người nha.
– Ồ, lẽ nào đây là Tầm Kim Thử?
Con thỏ khiếp sợ nói.
– Trong truyền thuyết, loại sinh linh này có năng lực cảm ứng đặc thù với kim loại quý giá, dù chôn dưới đất mấy dặm cũng có thể cảm ứng được.
Tầm Kim Thử!
Tất cả mọi người lắc đầu, biểu thị xưa nay chưa từng nghe nói qua.
– Con thỏ, ngươi không phải nói bậy chứ?
Chư Toàn Nhi cười nói.
– A phi, đừng tưởng dung mạo ngươi xinh đẹp thì có thể oan uổng Thỏ Gia!
Con thỏ giơ chân.
– Các ngươi chưa từng nghe nói, đó là bởi vì Tầm Kim Thử quá ít ỏi, tuy không có sức mạnh to lớn gì, nhưng còn ít ỏi hơn Chân Long Chân Phượng.
– Có thể nói, mang nó tới Thần giới cũng là chí bảo!
Lúc này mọi người mới thay đổi sắc mặt, gia hỏa béo béo tròn tròn này còn là cao phú soái a.
Tầm Kim Thử dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Lăng Hàn, nó ở trên người của Hổ Nữu cảm ứng được sợ hãi lớn lao, như chuột gặp phải mèo, ngay cả phản ứng cũng không nhạy bén, bằng không lấy tốc độ của nó, há là người bình thường có thể bắt được.
Nhưng nhân loại này có thể trấn áp Hổ Nữu, tự nhiên để nó nịnh nọt, có thể tránh được vận mệnh lên giá nướng hay không đều phải nhìn Lăng Hàn.
Nó dùng hai móng vuốt nhỏ nâng Bích Hải Lam Kim, còn chắp tay, thật giống như hiến lễ vậy.
Lăng Hàn không khỏi cười, thả Tầm Kim Thử xuống, cầm Bích Hải Lam Kim qua, tiện tay lau đi nước miếng của tên tiểu tử này lưu lại.
Vèo, Đại Bạch Thử vội nhanh chân tránh đi.
Đừng nhìn dáng dấp nó béo béo tròn tròn, thật giống như đi vài bước phải thở, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người, chỉ nháy mắt liền biến mất.
Mọi người sửng sốt một chút, mới phản ứng được bọn họ bị một con chuột lừa.
Ai có thể nghĩ tới, nó ở trong tay Hổ Nữu nhu nhược như vậy, nhưng lại linh hoạt đến mức này.
– Quả thực là tên béo đáng chết!
Lăng Hàn nghĩ đến Mã Đa Bảo, tương tự cũng là tên béo đáng chết, đều cực kỳ linh hoạt.
– Thịt nướng của Nữu!
Hổ Nữu kêu thảm thiết, nàng vừa quyết định ăn kiểu nào, nhưng thức ăn đã chạy mất.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
– Con Đại Bạch Thử này có tác dụng, lần sau bắt được nó, lưu lại nuôi a.
Hổ Nữu chu miệng nhỏ, nàng rất muốn ăn, làm sao bây giờ? Ánh mắt của nàng nhìn chăm chú lên người con thỏ, mắt to phát sáng.
Con thỏ không kìm lòng được mà che cái mông, kinh hô:
– Tiểu nha đầu, ngươi muốn làm gì? Cảnh cáo ngươi, không nên đánh chủ ý… a!
Nó kêu thảm thiết, đã bị Hổ Nữu cắn cái mông.
Mọi người tiếp tục ăn, không lâu lắm, Hổ Nữu đột nhiên cười ha ha, nhấc hai tay lên, đang nâng một con Đại Bạch Thử béo béo tròn tròn.
Không phải con Tầm Kim Thử kia thì ai chứ?
Lúc này còn bị bắt hiện hình, trong móng vuốt của nó còn nâng một miếng thịt, một bên miệng cao cao nhô lên, hiển nhiên nhét vào quá nhiều đồ ăn. Nó dùng ánh mắt vô tội nhìn mọi người, như không hiểu chuyện gì phát sinh.
Mọi người không khỏi bật cười.
– Thật là ngốc, nhưng ngốc đến mức này, nó cũng coi như kỳ hoa.
– Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, thật chuẩn xác a.
– Đây tuyệt đối là một con chuột tham ăn, trước kia ngửi thấy được hương vị mới chạy tới, bị tóm một lần lại còn không có giác ngộ, ở cùng một nơi té ngã hai lần.
Nghe lời của mọi người, Đại Bạch Thử ngượng ngùng dùng móng vuốt nhỏ che mắt, thật giống như đỏ mặt.
Lăng Hàn cười ha ha, nắm Đại Bạch Thử nói:
– Tên béo, sau này theo ta trộn lẫn như thế nào, bao đủ rượu ngon thức ăn ngon, mà ngươi thì phát huy bản lãnh của mình, tìm trân kim cho ta.
Đại Bạch Thử gọi chít chít, khua tay múa chân, thật giống như đang kháng nghị, không phải ăn mấy miếng thịt sao, lại muốn bản thử bán mạng?
– Ngươi dám không đáp ứng?
Hổ Nữu tập hợp tới, bộc lộ bộ mặt hung ác.
Đại Bạch Thử bị doạ ngốc, đuôi ưỡn thẳng tắp, tứ chi dựng thẳng, toàn thân cứng ngắc, lại bị doạ đến hôn mê bất tỉnh.
Phốc, tất cả mọi người cười to, con chuột này cũng quá khôi hài đi.
Nói nó nhát như chuột, nó lại đến ăn vụng hai lần, nói nó gan to, nó lại bị Hổ Nữu dọa hôn mê bất tỉnh, quả thực không lời nào để nói.
Vèo, nhưng vào lúc này, con Đại Bạch Thử thừa dịp Lăng Hàn bất cẩn, liền chạy mất như một làn khói.
Đệt!
Nụ cười trên mặt mọi người ngưng tụ, lại bị con Đại Bạch Thử này lừa lần nữa.
Lăng Hàn lấy ra lượng lớn đồ ăn nói:
– Ta không tin, tên Béo này khẳng định còn có thể xuất hiện tiếp!
Tất cả mọi người lắc đầu, con Tầm Kim Thử kia lại tham ăn cũng không đến nỗi phạm sai lầm ba lần chứ?
Quả nhiên, một đêm đi qua, Đại Bạch Thử không xuất hiện nữa, lúc sáng sớm, ngày đêm biến hóa hầu như là trong nháy mắt, sao và mặt trăng đồng thời biến mất, hỏa cầu lớn bay lên không trung.
Tuy Lăng Hàn nhớ mãi không quên con Tầm Kim Thử kia, nhưng hiện tại không có thời gian lãng phí, liền cùng mọi người tiếp tục tiến lên.
—————