Lăng Hàn không khỏi buồn cười, Mã Bàn Tử thật không biết khiêm tốn, tự xưng đệ nhất, ngay cả luyện kiếm cũng gọi đệ nhất thiên hạ. Hắn nhìn kiếm một chút, mới nói:
– Thanh kiếm này không tệ.
– Thanh kiếm này đương nhiên không tệ, dùng không phải trân kim cấp mười phổ thông, mà là lấy Thần thiết làm cơ sở, lại gia nhập thêm lượng lớn trân kim cấp mười, tinh luyện kỹ càng, cuối cùng mới hình thành khí phôi.
Thái Âm Vương nói.
– Chớ nói chi bệ hạ còn khắc xuống… nói chung, nếu không phải bản vương không sử dụng kiếm, thì nhất định sẽ đoạt nó!
Lăng Hàn hiếu kỳ:
– Trận văn phía trên đến tột cùng là trận pháp gì?
– Ha ha, ngươi tự mình đi hỏi tên béo đáng chết kia đi.
Thái Âm Vương xua tay, không chịu nói rõ.
Trong lòng Lăng Hàn thầm nghĩ, Mã Bàn Tử hẳn là cao thủ trận đạo, lấy trận hỗ trợ, vì lẽ đó sức chiến đấu của hắn mới có năng lực ép hết thảy thiên kiêu từ cổ chí kim, vinh liệt đệ nhất. Chỉ là ở trận đạo hắn đạt đến độ cao thế nào, mới có thể mạnh như vậy.
– Nếu không lấy được Thái Cực Tinh Nguyên Đan, bản vương cũng không còn hứng thú với nơi này.
Thái Âm Vương nói.
– Bản vương chẳng muốn lãng phí thời gian, phải mau chóng đào móc tứ Vương khác ra, đến thời điểm đó Bát Vương cùng xuất hiện, ngẫm lại liền để bản vương hưng phấn.
– Đi thôi!
Nàng cưỡi Yêu Sư, nghênh ngang rời đi.
Một bảo tàng to lớn như thế, nàng lại không chút lưu ý, đây thực sự là hào hiệp, cũng cho thấy nàng đủ sức lực, đồ vật mà người khác tôn sùng là bảo vật, nàng căn bản không để ở trong lòng.
– Thiếu niên, cái này cho ngươi!
Thái Âm Vương ném qua một món đồ.
Lăng Hàn tiếp được, chỉ thấy đây là một viên tinh thạch, thần thức của hắn dò xét vào, vù, trong óc xuất hiện một bản đồ, hình thái lập thể, mỗi nơi đều có thể phóng to vô hạn, nhìn thấy chi tiết nhỏ.
Ồ, đây là địa đồ của bí cảnh này!
Lăng Hàn lập tức nhận ra, mới đầu là khu vực bình nguyên to lớn, sau đó là hải vực, lại là bình nguyên, sa mạc, hoàn toàn ăn khớp địa phương hắn đi qua trước kia.
Địa đồ còn có biểu thị, khu vực phía trước là thú viên, hắn đã biết rồi, hiện tại khu vực này là Khí vực, nguyên bản là nơi có hỏa diễm bảo phủ, nhưng theo Tử Nguyệt vương triều sa sút, hỏa diễm đốt sạch tất cả, đem đại địa đốt thành sa mạc.
Tiếp sau là dược viên, trồng rất nhiều linh dược, mà ở phía sau dược viên là đế cung của Tử Nguyệt vương triều, nơi đó có một “Lang Gia thư các”, bên trong cất giấu rất nhiều bí thuật mà năm đó vương triều sưu tập được.
Thái Âm Vương còn cố ý đánh dấu một hàng chữ: Phúc Địa Ấn.
Đây là một môn thần thông!
Lăng Hàn không khỏi tim đập thình thịch, hắn đã nắm giữ ba môn thần thông, biết thần thông mạnh mẽ, tự nhiên không ngại học nhiều một môn.
Mặc dù nói ham nhiều nhai không nát, nhưng lại có câu, kỹ nhiều không ép thân!
Không thích hợp bản thân, hắn không cần bỏ ra quá nhiều thời gian, tinh lực đi nghiên cứu là được.
Thần thức của Lăng Hàn lui ra:
– Chúng ta cũng đi.
Hắn muốn đi dược viên nhìn, chí ít hai mươi vạn năm, dược viên sẽ tươi tốt như thế nào a?
– Ngươi còn muốn đi?
Cổ Minh hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, không hề che giấu sát ý chút nào.
Lăng Hàn nha một cái, cười nói:
– Đúng là đã quên ngươi, chớ trách chớ trách, dáng vẻ hiện tại của ngươi, ta thực không cách nào nhận ra!
– Miệng tiện!
Cổ Minh nhìn hắn nói.
– Có dám đánh một trận không?
– Chà chà sách, tu vi Hoá Thần Cảnh hỏi ta dám đánh một trận không, ngươi cũng không cảm thấy ngại?
Lăng Hàn cười nói.
Nhưng Cổ Minh hừ lạnh:
– Ta và ngươi tuổi tác xấp xỉ, cảnh giới của ngươi không bằng ta, đó là ngươi quá phế vật, trách được ai chứ?
Lăng Hàn cười ha ha, xác thực, cùng tuổi chiến một trận, hoặc cảnh giới tương đồng chiến một trận, cũng có thể cho như công bằng. Chỉ là thiên tài như bọn họ, thực không bỏ nổi một hai năm, như Lăng Hàn ắt có niềm tin ở hai mươi tuổi nhảy tới Hóa Thần Cảnh, đợi thời điểm lớn bằng Cổ Minh, nói không chắc đã là Thiên Nhân Cảnh.
Cõi đời này không có công bằng tuyệt đối.
– Không đánh với ngươi một trận, xem ra ngươi sẽ không bỏ qua, vậy thì chiến một trận đi!
Lăng Hàn đi vào trong hoang mạc, xoay người nhìn về phía Cổ Minh, đối phương đã sớm ra Khí Các, nhưng một mực chờ hắn, tự nhiên là biểu đạt một loại quyết tâm, không giết chết hắn tuyệt không bỏ qua.
Cổ Minh cười gằn, hắn lấy ra hai cây dao uốn cong, hình trăng lưỡi liềm, lưỡi dao rất ngắn, cầm trong tay, thật giống như trên nắm tay mọc sừng nhọn, không ảnh hưởng ra quyền, lại cung cấp lực sát thương.
Đây là Linh khí hắn lấy được ở trong Khí Các sao?
Hắn đồng dạng lên bảng, tuy không kinh người như Lăng Hàn, Hổ Nữu, nhưng được bảo vật tất nhiên sẽ không phổ thông.
Lăng Hàn không có lấy Tích Sinh Kiếm, hắn muốn thí nghiệm sức phòng ngự sau khi tu thành cương nhu cùng tồn tại, đối đầu sức chiến đấu tiếp cận cực hạn của Hoá Thần Cảnh có thể có biểu hiện ra sao.
– Chỉ là Linh Anh Cảnh, cũng dám hò hét với ta!
Cổ Minh nhanh chân vọt tới, đấm ra một quyền, ý chí võ đạo lóng lánh, ở phía sau nắm đấm mang theo một luồng quang mang.
Lăng Hàn cổ động song quyền đón nhận, lấy nguyên lực bao vây nắm tay, triển khai quyết đấu với đối phương.
Hai người đều tu thể thuật, tự nhiên nghiêng về cận chiến.
Trình độ thể thuật của Cổ Minh tương đối khá, thể phách có thể so với trân kim cùng cấp, mà hắn vốn cao hơn Lăng Hàn một cảnh giới lớn, bởi vậy song phương ở thể phách là giống nhau.
Mà phương diện nhu thì sao?
Nắm đấm va chạm, cánh tay của bọn họ đều hóa thành mạch văn, không ngừng phun trào, cái này nếu đặt ở trên thân người thường, xương khẳng định sẽ bị chấn nát tan, nhưng hai người đều đang yên đang lành, lợi dụng gợn sóng không ngừng đánh tan lực lượng.
– Hả?
Cổ Minh kinh ngạc, đối phương cũng lĩnh ngộ cương nhu cùng tồn tại? Phải biết lần trước bọn họ đấu, Lăng Hàn chỉ thể hiện ra một mặt cương.
Thể phách của hắn tăng một cấp độ, lại thêm cương nhu cùng tồn tại, hắn chắc chắn áp chế Lăng Hàn, không nghĩ tới Lăng Hàn cũng có tăng lên, lĩnh ngộ Nhu tự quyết, để trình độ phòng ngự của song phương trở về một trục.
Nếu phòng ngự tương đương, vậy thì xem lực công kích.
Cổ Minh nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra vẻ hung tàn, binh khí trong tay bỗng nhiên thả ra hàn quang giống như băng sương, mang theo một đạo kình khí đáng sợ, gọt về phía Lăng Hàn.
Phốc, Lăng Hàn ngạnh kháng đòn đánh này, nhất thời có máu tươi bay ra, ở trên cùi chỏ của hắn lưu lại một vết thương.
Hắn không khỏi nhìn thanh binh khí kia một chút, đây là Linh khí cấp bậc cực cao, mặc dù không cách nào kích thích ra hoàn toàn uy năng, nhưng vẫn tạo thành thương tổn cho thể phách của hắn.
Dù sao sức mạnh của đối phương cao hơn hắn một đoạn dài, vận chuyển Linh khí, tự nhiên tạo thành thương tổn cho hắn.
Có điều, Bất Diệt Thiên Kinh mạnh mẽ không chỉ ở thể phách, còn có năng lực hồi phục!
Mắt trần có thể thấy, trong nháy mắt thương thế của Lăng Hàn liền biến mất, nếu không nhìn chằm chằm vào vết thương của hắn, e sẽ không biết trước đó hắn bị tổn thương!
Năng lực hồi phục như vậy không khỏi để sắc mặt của Cổ Minh kịch biến.
—————