– Phía trước chỗ cư trú của Dung Nham Thú Vương, mơ hồ có lực áp bách đáng sợ truyền ra rồi.
Thủy Nhạn Ngọc chỉ vào phía trước nói.
– Ngươi thật muốn mạo hiểm sao?
Lăng Hàn gật đầu nói:
– Ta sẽ không liều mạng, bất quá, đi vào trộm Sơn Hà Thạch sợ rằng sẽ kinh động con đại quái kia, các ngươi ở đây không an toàn, lập tức đi ra ngoài a.
Thủy Nhạn Ngọc suy nghĩ một chút mới nói:
– Tốt, chính ngươi cẩn thận!
Đến khi Thủy Nhạn Ngọc và Hồ Phỉ Vân rời đi, Lăng Hàn mới bắt đầu chăm chú quan sát động quật phía trước.
Cái động quật này rất lớn, bởi vì có dung nham chảy ở trong mạch nước ngầm, nên nơi đây không âm u, nhưng không sáng sủa đi nơi nào, ở chỗ sâu nhất hắn thấy được một con Dung Nham Thú to lớn.
Dung Nham Thú thông thường chỉ cao một trượng, dài hai trượng, nhưng con này cao năm trượng, dài mười trượng, da thịt cũng càng đậm, hiện đầy hoa văn kỳ quái. Lúc này nó đang nằm ngủ, miệng mở ra, có nham tương như nước bọt lăn xuống, ba ba ba mà rớt ở trên đất.
Dung Nham Thú Vương!
Khí tức của nó cực kỳ cường đại, dù cách xa như vậy vẫn để cho Lăng Hàn có một loại cảm giác lông mao dựng đứng.
Đại cực vị hậu kỳ, đỉnh phong, thậm chí bước vào đại viên mãn.
Bị Lăng Hàn nhìn chăm chú, con Thú Vương kia bỗng nhiên có chút kinh giác, mở hai mắt ra, ngấc đầu lên, dùng ánh mắt hoài nghi quét nhìn, nhưng quét nhìn một vòng, nó không phát hiện có cái gì không thích hợp, lại gục đầu xuống ngủ.
Hô hô hô, tiếng ngáy như sấm.
Lăng Hàn từ trong Hắc Tháp đi ra, suy tính làm như thế nào cướp đoạt Sơn Hà Thạch.
Cường đoạt được không?
Lăng Hàn tính toán chiến lực của mình một chút, hiện tại hắn là tiểu cực vị tiếp cận đỉnh phong, lực lượng đạt tới trung cực vị tiếp cận đỉnh phong, lại vận chuyển bí pháp, chiến lực có thể đạt tới trung cực vị đỉnh phong.
Còn không có đạt đến đại cực vị.
Nhưng đối phương lại có thể là tồn tại đại viên mãn, tu ra bốn tòa Sơn Hà, chỉ ở lực lượng là tuyệt đối nghiền ép.
Coi như khí lực của hắn mạnh mẽ, còn có Bất Diệt Thiên Kinh có thể khôi phục cực nhanh, nhưng lực lượng chênh lệch quá lớn, cái kia căn bản là không gần được đối phương, một cái tát liền bị quất bay.
Tùy tiện mà lên, chỉ có thể ăn đòn uổng phí.
Mấu chốt là, Sơn Hà Thạch ở đâu? Không có lộng tinh tường liền đấu võ, cái kia có ý nghĩa gì?
Trong lòng Lăng Hàn hơi động, nếu như hắn tế xuất Diệt Long Tinh Thần Tiễn thì sao? Tuy con Thú Vương này có chiến lực cực kỳ đáng sợ, nhưng lười biếng đến giống như không có lòng cảnh giác gì, như một mục tiêu sống.
Thử xem.
Hắn lấy cung tên ra, phát động tiễn thức chung cực, đồng thời vận chuyển Chân Thị Chi Nhãn, tìm kiếm nhược điểm của con Thú Vương này.
Nhưng Dung Nham Thú Vương lại mạnh mẽ đứng lên, nó lười biếng không giả, nhưng mạnh như nó đối với nguy cơ đều có một loại cảm ứng bản năng, người khác động sát ý với nó ở cự ly ngắn cũng có thể cảm ứng được, huống chi là bị mũi tên chỉ vào.
Thình thịch oành, nó lập tức chạy tới cửa động, hoa văn ở trên da thịt phát quang, đan xen Thần văn hỏa diễm.
Mà khi nó chạy đến cửa động, cũng chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, điều này làm cho nó rất buồn bực, rõ ràng cảm ứng được nguy hiểm mãnh liệt, vì sao cái gì cũng không có phát hiện? Lẽ nào ngày hôm qua chơi quá hăng say với một con Tiểu Thú, không có nghỉ ngơi đủ, hôm nay cảm giác thất thường sao?
Nó chậm rãi đi trở về, lần nữa nằm xuống ngủ.
Ở trong Hắc Tháp, ánh mắt của Lăng Hàn cũng lóe sáng.
Dưới thân Thú Vương nằm là một tảng đá bất đồng cái khác, không giống những tảng đá khác đều là xích hồng sắc, khối này đen nhánh, như điểm lục trong muôn hoa, quá rõ ràng.
Mà ở trên nó, thì đặt bảy tảng đá xích hồng sắc, dù cho cách xa như vậy, Lăng Hàn cũng có thể khẳng định, đó chính là Sơn Hà Thạch.
Sơn Hà Thạch thuộc tính đặc biệt, nơi đây có uy năng của hỏa diễm.
Bây giờ biết Sơn Hà Thạch ở đâu, nhưng làm sao thu lại là một vấn đề lớn.
Tiếp tục!
Lăng Hàn ra Hắc Tháp, lần nữa sử dụng cung mũi tên, vận chuyển Diệt Long Tinh Thần Tiễn.
– Ngang!
Con Thú Vương này bị kinh động lần nữa, chạy ra kiểm tra, nhưng tự nhiên là vô công trở về.
Lăng Hàn liền cùng đối phương chơi trò cút bắt, sau vài chục lần, con Thú Vương này quả thực hoài nghi cuộc sống, thời điểm Lăng Hàn tế xuất Diệt Long Tinh Thần Tiễn lần nữa, nó chỉ lười biếng ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không có đứng lên.
Cảm giác nguy cơ lại biến mất.
Thú Vương nằm xuống ngủ, nó hầu như khẳng định, cái này nhất định là ảo giác, tuyệt đối là ngày hôm qua chơi quá nhiều.
Một lần, hai lần, ba lần…
Thú Vương phản ứng càng ngày càng hời hợt, đến mấy lần sau thì ngay cả đầu cũng lười ngẩn, chỉ chớp con mắt một cái.
Ở lúc này, Lăng Hàn phát động một kích trí mạng.
Hưu, Thần tiễn bắn ra, nhanh như thiểm điện.
Thú Vương chợt mở con mắt, lúc phát hiện lưu quang bắn nhanh tới, nó cuối cùng kinh hãi, vội vã bò lên, hoa văn phát quang, đan vào thành hỏa diễm.
Chỉ là… đã muộn!
Nếu như ở thời điểm Lăng Hàn bắn cung nó liền làm ra phản ứng, vậy lấy thực lực cường đại của nó khẳng định có thể làm ra chuẩn bị vạn toàn, không nói khác, chỉ là hoa văn toàn thân nó phát quang, đan vào thành hỏa diễm, nói không chừng tên bắn đến đã bị luyện hóa thành nước thép.
Nhưng Diệt Long Tinh Thần Tiễn bắn ra còn muốn tránh?
Nói giỡn, e là Nhật Nguyệt Cảnh có thể làm được, nhưng tuyệt đối không thể nào là con Thú Vương này.
Phốc!
Tên đã bắn vào trong ánh mắt của Thú Vương, ngay cả đuôi tên cũng nhìn không thấy.
– Ngang!
Con Thú Vương này gào lên tức giận, ba, Thần Văn ở trên mũi tên nổ tung, sinh ra lực phá hoại đáng sợ. Đầu của con Thú Vương này bị tạc một phần tư, tiên huyết tung tóe, còn có thể chứng kiến mấy khối xương gãy.
Nó cũng thực không may, nếu như không mở mắt mà nói, vậy mí mắt chí ít cũng có thể cung cấp một ít bảo hộ, nhưng bây giờ là con mắt trực tiếp thừa nhận tiễn oai, thì dù nó là Thú Vương Sơn Hà cảnh đại viên mãn thì như thế nào?
Nhưng Thú Vương dù sao cũng là Thú Vương, ăn một mũi tên như thế cũng không chết, con mắt còn lại theo dõi Lăng Hàn, rốt cục phát hiện thủ phạm thương tổn mình.
Nó rống giận, lay động bốn chân ngắn vọt tới, ùng ùng, nó một cước đạp xuống, liền chấn toàn bộ động quật run nhè nhẹ, hoa văn cả người đã hoàn toàn phát quang, đan vào thành Thần Hỏa, đủ để trong nháy mắt đốt vị võ tiểu cực vị thậm chí trung cực giả thành tro bụi.