Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 89



Ngu Chiếu Hàn nhìn ra Thời Độ rất muốn tiến vào, anh cũng muốn cho Thời Độ vào lắm. Nhưng mà nếu như bây giờ mở cửa ra, vậy trước đó anh luyện tập chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.

Ngu Chiếu Hàn nhẫn nại nói, “Thời Độ, em đừng vội, trước tiên nghe anh giải thích hành vi kỳ quái của anh đã.”

“Em không nghe!”

Ngu Chiếu Hàn nhấn mạnh: “Em cần phải nghe.”

“……” Thời Độ cảm giác chính mình muốn nổ mạnh.

“Vừa nãy anh đã dùng kỹ năng mới, thuật ngữ trên mạng gọi là 【 văn / ái 】. Kỹ năng này được sử dụng dưới tình huống hai bên không tiếp xúc thân thể, lợi dụng điện thoại hoặc là internet, tiến hành khiêu khích cùng k1ch thích nhau bằng văn tự, phóng thích nhu cầu của nhau, do đó đạt được sung sướng về cả tinh thần cùng s1nh lý—— bên trên là nội dung anh tra ở trên Baidu, sau đó đọc lại.” Ngu Chiếu Hàn thành khẩn mà nói, “Đây cũng là biện pháp duy nhất mà anh có thể tìm được để quản chúng nó dưới tình huống chúng ta yêu xa.”

“Em không nói chuyện yêu xa, không nói chuyện!” Một giọt mồ hôi nóng hổi chảy xuống từ thái dương của Thời Độ. Ra cửa không mang theo thẻ phòng là chuyện khiến cậu hối hận nhất trong mười tám năm qua.

Vì dỗ Ngu Chiếu Hàn mở cửa, Thời Độ cố gắng điều chỉnh giọng nói cho thật nhẹ nhàng, còn gọi cả bảo bối, “Bảo bối, đừng ép em quỳ xuống cầu anh—— em rất nhớ anh.”

Ngu Chiếu Hàn cầm lấy di động nhìn thời gian, kinh ngạc nói: “Chúng ta mới tách ra hai mươi phút mà em đã rất nhớ anh? Em thật không có tiền đồ. Chờ đến lúc chúng ta không thể không tách ra, em làm sao bây giờ? Em chỉ có thể nhịn thôi. Thời Độ, đây là huấn luyện về sức chịu đựng, kiên trì là thắng lợi.”

Thời Độ cắn răng nói: “Ngu Chiếu Hàn, anh lại không mở cửa thì em mẹ nó……”

Phô Mai cùng Giang Địch, một người đang chuẩn bị tham gia bữa tiệc BBQ ở bể bơi của khách sạn, một người thật sự muốn vận động. Hai người đổi xong quần bơi liền ra khỏi phòng, nhìn thấy Timeless đang đứng ngoài cửa, nhìn như sắp điên rồi.

“Lớn mật! Dám hô thẳng tên húy của đội trưởng!”

Giọng nói của Phô Mai truyền đến. Thời Độ nhắm mắt, áp chế sự nóng nảy trong lòng xuống, quay đầu lạnh lùng nói, “Anh có việc?”

“Đờ mờ Timeless?” Nhìn thấy biểu tình của Thời Độ, giọng nói của Phô Mai dần dần trở nên hoảng sợ, “Em, em bị xác sóng cắn sao?”

Lúc này Thời Độ mới kinh ngạc phát hiện mình giống nhưu xác sống đang điên cuồng gõ cửa ở bên ngoài. Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận ở trước mặt đồng đội đâu, “Hai người lăn đi chơi đi.”

“Vì sao đội trưởng lại không mở cửa cho cậu?” Sắc mặt của Giang Địch không tốt, “Cậu chọc anh ấy tức giận?”

Thời Độ có chút cạn lời “…… Cậu muốn đánh nhau sao?”

Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy hai đồng đội khác đến, nói: “Các ngươi tới vừa lúc, đem Timeless mang đi, tôi muốn ở một mình.”

Thời Độ:?

Phô Mai cùng Giang Địch liếc nhau, trăm miệng một lời: “Vâng, đội trưởng!”

Hai người một trái một phải túm lấy cánh tay Thời Độ muốn mang cậu đi. Thời Độ giãy giụa: “Đờ, hai người làm thật sao?”

Phô Mai khuyên nhủ: “Đi thôi Timeless, bây giờ đội trưởng không muốn gặp em đâu.”

Chút sức lực của Phô Mai có thẻ hoàn toàn xem nhẹ, chủ yếu là Giang Địch. Thời Độ cùng Giang Địch đánh lên cũng không có chút phần thắng nào, không so được sức mạnh, cậu chỉ có thể dùng trí để thắng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: 57: Thịnh Thịnh Theo Anh

Nhưng mà, không cần thiết.

Thời Độ im lặng vài giây, bỗng nhiên cười một chút: “Ngu Chiếu Hàn, anh trâu bò, anh thanh cao.” Thanh niên lùi về phía sau một bước, xúc động trên người cũng đã lui xuống —— ít nhất mặt ngoài là như vậy.

“Được thôi, em tôn trọng ý tưởng của đội trưởng, em cùng đội trưởng luyện kỹ năng mới.” Thời Độ nói, “Em đi ăn khuya với bọn họ, khi nào đội trưởng muốn gặp em, em lại trở về.”

Phô Mai nhìn đội trưởng, lại nhìn em trai, tâm tình phức tạp.

Hình như hai người thực sự cãi nhau, ngay cả cửa mà đội trưởng cũng không cho Timeless tiến vào, hính như ồn ào rất nghiêm trọng đó.

Thời Độ đồng ý rời đi, Phô Mai cùng Giang Địch cũng buông cậu ra.

“Em trai này, em cùng đội trưởng làm sao vậy?” Tuy rằng Phô Mai ghen ghét Timeless có thể ôm được đội trưởng lạnh lùng trở về, nhưng dưới đáy lòng vẫn luôn hy vọng hai người có thể tốt đẹp. Cậu thực thích đội trưởng, cậu cũng thích em trai, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Chuyện tình cảm này, công bằng là quan trọng nhất. “Dù thế nào, nhất định là do em sai.”

Phô Mai nói xong, làm tốt công tác chuẩn bị Thời Độ sẽ giảo biện, không nghĩ tới Thời Độ lại gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Nếu không phải cậu khiến cho Ngu Chiếu Hàn hiểu nhầm là có khả năng bọn họ sẽ phải đối mặt với khảo nghiệm tình yêu là yêu xa, mạch não của Ngu Chiếu Hàn cũng sẽ không rẽ sang phương hướng kỳ quái. Nếu như cậu thật sự vì người gà hợp nhất mà nghẹn chết, hình như cũng chỉ có thể trách cậu.

Cá Cá sao có thể có ý xấu được, Cá Cá chỉ là tưởng vạn nhất có ngày thật sự xảy ra chuyện đó, bọn họ cùng chúng nó nên làm gì mới tốt mà thôi.

Nhưng vấn đề là sẽ không có ngày đó mà. Bây giờ bức cậu thành tang thi có phải là có chút quá mức hay không.

Thời Độ cảm thấy vô cùng may mắn khi đồng phục của đội theo kiểu dáng rộng rãi, nếu không mặt của cậu thật sự phải ném ở nước ngoài, về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện ngầu lòi trước mặt đám người Bỉ Ngạn cùng Phô Mai.

Giang Địch nghe vậy, nói: “Biết sai rồi thì nên đi xin lỗi. Nếu như xin lỗi miệng không đủ, cậu có thể dùng hành động để thể hiện, giống như dậy sớm làm bữa sáng cho anh ấy.”

Vốn dĩ với Thời Độ mà nói, dậy sớm vì Ngu Chiếu Hàn chính là chuyện nhỏ, chỉ cần Ngu Chiếu Hàn yêu cầu thì nhất định cậu có thể làm được. Nhưng người khác dạy cậu như vậy, cậu còn muốn phản nghịch một chút: “Không có khả năng.”

Giang Địch: “.”

Ba người đi đến cửa thang máy, Thời Độ dừng chân, nói: “Người chọc đội trưởng tức giận không có tư cách ăn khuya. Hai người đi đi, em đi tìm Lục Hữu Sơn phục bàn.”

Ngu Chiếu Hàn tăm rửa xong liền đi ra khỏi phòng tắm, lại nhìn thời gian —— anh đã cùng Thời Độ tách ra 40 phút.

Chỉ cần là thi đấu ở bên ngoài, anh cùng Thời Độ sẽ ngủ chung một phòng, ăn cùng nhau, huấn luyện cùng nhau, gần như là dính cùng nhau suốt 24h.

Đối với Shine mà nói, 40 phút chỉ là thời gian hai ván trò chơi thôi. Đừng nói 40 phút, chỉ cần anh tập trung vào trò chơi, có tách khỏi Thời Độ 40 ngày có lẽ anh cũng sẽ nhịn được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 72: 72: Đúng Là Không Hiểu Tình Thú

Nhưng mà Cá Cá không được. Cá Cá chính là quỷ dính người, nếu như phải tách khỏi bạn trai 40 ngày, anh sẽ không chịu được.

Ngu Chiếu Hàn mở máy tính, chuẩn bị phục bàn lại thi đấu hôm nay. Đúng lúc này, di động đột nhiên rung lên—— là Thời Độ gửi trò chuyện video.

Trong yêu xa, trò chuyện video cũng là một bước vô cùng quan trọng, cái này cũng được coi là một phần của luyện tập.

Ngu Chiếu Hàn ấn nhận, “Alo, Thời Độ, em đang ăn khuya sao? Cảm ơn em đã nguyện ý phối hợp anh huấn luyện.”

Giọng nói của Thời Độ nghe đã bình thường, chỉ là có chút nhỏ, hình như là cố tình hạ thấp giọng khi đang ở nơi công cộng, “Không cần cảm ơn, nên làm. Anh vừa mới tắm rửa xong sao?”

“Anh vừa mới tắm xong. Em ăn khuya có ngon không?”

Thời Độ thuận miệng bịa chuyện: “BBQ của Anh, anh có thể tưởng tượng.”

Nội dung trò chuyện của hai người đúng là không thể thuần khiết hơn được nữa, thậm chí còn thuận tiện trò chuyện luôn trận thi đấu hôm nay.

Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Chiến thuật bán xe tăng này, em cho rằng có thể sử dụng với Lawman không?”

“Không thể.” Thời Độ không chút nghĩ ngợi nói, “Hiệu suất tấn công của Lawman không phải là điều mà Sakura có thể so được. Đánh với Lawman mà chơi hệ thống bán T, ngay khi Thạch Đầu nhảy vào đối phương, cậu ta sẽ chết.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh đồng ý.”

“Đúng rồi Cá Cá, anh biết chờ em trở về, chúng ta sẽ làm gì không?”

“Sẽ làm cái gì?”

Đề tài đột nhiên bị Thời Độ chuyển đổi, “Đương nhiên là làm…”

Chữ cuối cùng bị Thời Độ đ è xuống rất thấp, nhưng Ngu Chiếu Hàn vẫn nghe được, ngực bỗng dưng đập mạnh.

“Đội trưởng vừa tắm rửa xong, nhất định chân sờ rất thoải mái đúng không?”

“Anh thích em sờ anh sao?”

“Nằm xuống, thả lỏng nào.”

“Em muốn ở phía sau anh.”

Thời Độ nói liền một mạch, nói đến nửa sau, hô hấp của cậu rõ ràng đã rối loạn hơn nhiều. Thông qua di động, Ngu Chiếu Hàn có thể nghe được rõ ràng rành mạch, giống như là Thời Độ đang ở bên cạnh mình.

Bất kỳ câu nào trong những câu này, trừ bỏ câu cuối cùng, nếu như đổi là người khác nói đều đã đến mức độ báo cảnh sát, nhưng mà âm thanh của bạn trai anh thật sự quá dễ nghe, trong giọng nói còn mang theo chút hơi thở gấp gáp thuộc về tuổi trẻ khiến cho anh không muốn báo cảnh sát chút nào, ngược lại còn muốn, muốn….

Anh li3m li3m môi, hỏi: “Thời Độ, em làm gì đó.”

Thời Độ cười một tiếng: “Không phải anh muốn luyện tập sao? Nào.”

Ngu Chiếu Hàn: “…… À, nào.”

Thời Độ đợi trong chốc lát, không nghe được giọng nói của Ngu Chiếu Hàn, hỏi: “Sao bây giờ lại không nói?”

Mặt Ngu Chiếu Hàn đỏ nhưu sắp nhỏ máu, ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của Thời Độ theo trình tự:

“Anh cảm thấy sờ khá thích, em muốn sờ không?”

“Thích.”

“Đã nằm.”

“‘ Ở phía sau ’ là có ý tứ gì?”

Thời Độ cười nhẹ nói: “Anh không thể chỉ trả lời mỗi vấn đề của em đâu Cá Cá, anh phải nói thêm những câu khác. Không phải lúc nãy anh siêu biết nói sao?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh không phải siêu biết nói, những câu đó đều là học từ trên mạngi.”

Thời Độ nói: “Vậy anh đọc lại những từ mới học được đi.”

Ngu Chiếu Hàn nhớ lại nội dung mà mình vừa gõ, bắt đầu ngâm nga: “Khi nào thì em trở về? Muốn c ởi quần áo em ra ngay lập tức, bị em lăn lộn đến khóc…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 20

Giọng nói của Ngu Chiếu Hàn thô sơ giản lược, nghe qua giống như đang đọc bài tập, nhưng chỉ cần nghe kĩ sẽ thấy một chút run rẩy trong đó.

“Em đã trở lại.” Thời Độ không thể nhịn được nữa, “Mở cửa.”

Ngu Chiếu Hàn sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa. Anh có cảm giác —— Thời Độ không đi, vẫn luôn nói chuyện với anh qua một cánh cửa.

Ngu Chiếu Hàn đi tới cửa, không quá xác định mà mở khóa.

Cửa vừa được mở ra, anh đã bị thanh niên ôm lấy eo, sau đó bị đè ở trên cánh cửa hôn môi.

Anh đã từng hôn Thời Độ vô số lần, nhưng chưa từng có lần nào giống như bây giờ, tràn đầy thú tính như thú dữ vồ mồi.

Rất khó để tưởng tượng hai người mới chỉ là hai người mới hôn nhau. Anh cùng Thời Độ thật là lợi hại, không hổ là hai trong số người được đề cử MVP giải thường quy.

Tóm lại, huấn luyện yêu xa lần đầu tiên của anh cùng Thời Độ kết thúc thất bại.

Ngu Chiếu Hàn bị ôm đến trên giường,cho rằng bọn họ là cùng nhau quản chúng nó như lần trước, mơ mơ màng màng nói, “Chúng ta phải bảo vệ tay cho tốt, tuần sau có thi đấu. Mỗi mười phút anh cần phải sờ cá, hoạt động gân cốt.”

Thời Độ nhìn chằm chằm môi anh, nói: “Anh là chỉ huy.”

Ngu Chiếu Hàn không biết vì sao Thời Độ nhắc tới cái này, theo bản năng mà nổi lên bệnh nghề nghiệp: “Đúng vậy, em phải nghe anh chỉ huy, không thể tự tiện hành động, vòng sau giết da giòn.”

Thời Độ đánh cắt ngang lời anh: “Em không cần chỉ huy, cho nên em không cần bảo vệ tốt giọng nói.”

“…… Hở?”

Thời Độ lại lần nữa cúi đầu về phía anh, Ngu Chiếu Hàn đột nhiên mở to mắt, lui về phía sau né tránh, đồng thời đẩy Thời Độ ra: “Không được, này không công bằng, anh muốn chỉ huy, anh không giúp được em.”

Thời Độ ngẩng đầu, bắt lấy chân anh không cho anh đi: “Anh thích chụp chân?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Không phải anh thích, là trên mạng dạy như vậy.”

“Ừm, đợi tí nữa cho em mượn dùng?”

Ngu Chiếu Hàn không quá hiểu: “Mượn cái gì?”

“Chân.”

Có một người miệng rộng như Phô Mai, chuyện đội trưởng cùng Timeless cãi nhau đã nhanh chóng lan truyền khắp R. H.

Ngày xưa, cậu cũng là từng có quyết tâm liều chết bảo vệ bí mật cho người khác. Sau khi bị thương tổn nặng, cậu đã hoàn toàn mặc kệ.

Chỉ cần là chuyện mà Từ Lan Chi này biết, trong nửa giờ toàn bộ R. H nếu có người không biết là do lỗi của cậu.

Sau khi Lục Hữu Sơn nghe tin, không nói hai lời, lập tức buông phục bàn trên tay xuống xông thẳng đến phòng của Shine cùng Timeless.

Chuẩn bị đánh với Lawman, lúc này hai C mà dám cãi nhau làm ảnh hưởng đến sự ăn ý, anh lập tức nhảu từ tháp Luân Đôn xuống.

Cửa nhanh chóng mở ra.

Lục Hữu Sơn nhìn thích khách để trần nửa người trên nhà mình, trực tiếp hỏi, “Nghe nói cậu cãi nhau với Shine?”

Thời Độ “À” một tiếng: “Hiện tại đã làm lành.”

Lục Hữu Sơn không yên tâm: “Thật sự?”

Thời Độ nhướng mày, hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

Lục Hữu Sơn lùn hơn Thời Độ không ít, từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy dấu hôn nhàn nhạt ở hầu kết của Thời Độ.

Huấn luyện viên vô cùng vừa lòng: “Thực tốt, rất có tinh thần, duy trì!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.