Trình Văn Cẩn vừa đến, ta lập tức lao tới ôm chầm lấy nàng.
Ánh mắt nàng tràn đầy thương nhớ, nếu không phải xung quanh có đông người, nàng chắc đã ôm lấy mặt ta mà hôn một cái rồi!
Nàng cẩn thận kiểm tra ta từ đầu đến chân, xác nhận không có gì bất ổn, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm:
“Vãn Vãn, tất cả là lỗi của ta. Sau này ta không dám để ngươi ở một mình nữa…”
Thấy nàng sắp khóc đến nơi, ta vội kéo nàng vào lòng an ủi.
Nếu để đồng liêu của nàng thấy được, đường đường là Đại Lý Tự Khanh mà khóc đến sụt sùi thế này, thì biết giải thích ra sao đây!
Phó Nghiễn Từ nhìn hai người gần như hòa làm một, trong lòng vừa chua xót, vừa đau đớn, lại bất lực.
Thống lĩnh Kim Ngô Vệ tiến lên: “Không thể kịp thời tìm thấy điện hạ, là thuộc hạ thất trách, xin điện hạ trách phạt.”
Phó Nghiễn Từ gật đầu: “Đúng là đến quá nhanh, tự mình về lĩnh phạt đi.”
Thống lĩnh giật mình: “Dạ! Hả? Quá… quá nhanh sao?”
Các quan viên cùng tham gia trị thủy hôm trước cũng lần lượt xuất hiện: “Thấy Phó đại nhân bình an vô sự, chúng ta cũng yên tâm rồi.”
“Còn Trình đại nhân, mấy ngày nay luôn thấp thỏm không yên, vừa lo lắng cho Phó đại nhân, lại càng lo cho phu nhân nhà mình.”
“Giờ thì tốt rồi, ôm được giai nhân vào lòng, hương vị này chỉ khiến chúng ta ngưỡng mộ không thôi.”
Mọi người nhìn cảnh Ngu Quy Vãn ôm chặt Trình Văn Cẩn, không ngớt lời trêu chọc và tán thưởng.
Phó Nghiễn Từ lại giữ gương mặt lạnh lùng, xoay người bước đi.
Trình Văn Cẩn thấy ta không sao, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó đã bắt đầu tò mò chuyện giữa ta và Phó Nghiễn Từ.
“Ngươi làm sao mà cứ như ông già gả con gái, sốt sắng vậy chứ?”
“Bởi vì ta biết Phó huynh là người tốt.”
“Vì ta, vì nhà họ Trình, ngươi đã hy sinh quá nhiều. Đợi khi ta báo được đại thù, lấy lại tự do, điều ta mong mỏi nhất là thấy ngươi có thể tìm được một người xứng đáng.”
“Chúng ta đều từng bị vận mệnh hà khắc vùi dập, nửa đời trước phiêu bạt khắp nơi. Nhưng Vãn Vãn, ngươi là cô gái tốt nhất mà ta từng gặp trên đời này, ngươi không nên dừng lại ở đây.”
“…Ngươi đúng là đồ ngốc!” Những lời này suýt nữa khiến ta bật khóc!
Ở bên Phó Nghiễn Từ suốt thời gian này, ta càng nhận ra hắn là một chính nhân quân tử.
Hắn không nên bị ta vì một chút tâm tư riêng mà kéo hắn xuống vũng bùn này.
Nhưng chuyện sinh con vẫn phải thực hiện.
Trình Văn Cẩn đã tra ra, đằng sau Trình Đồng Diệc còn có người khác âm thầm trợ giúp.
Nhà họ Trình vốn trung thành qua nhiều thế hệ, gia thế sâu dày, là miếng mồi mà không ít thế lực trong triều dòm ngó.
Đây tuyệt đối không phải chuyện dễ đối phó.
Nếu để Trình Đồng Diệc tiếp tục mượn danh gia tộc, ép buộc thêm một kẻ làm tai mắt giám sát vào nhà, thì tình thế càng thêm khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta cảm thấy bỏ tiền thuê một “kẻ ở rể” có vẻ đáng tin hơn.
Đợi ta mang thai, rồi trả đủ thù lao, để hắn rời khỏi kinh thành là được.
Theo yêu cầu của ta, Trình Văn Cẩn đã tìm được một thư sinh nghèo tên là Cố An, người vừa thi rớt kỳ khoa cử.
Mỗi kỳ thi có hàng vạn thí sinh, những người đỗ đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng điều đó không có nghĩa là những người thi rớt kém cỏi.
Ta thấy Cố An tính tình trầm ổn, điềm đạm, thật sự là một lựa chọn không tồi.
Trình Văn Cẩn cũng nói, Cố An học thức không tệ, vốn dự định ở lại kinh thành làm thầy dạy học, vừa kiếm tiền vừa chuẩn bị cho kỳ thi năm sau.
Nhưng vì nhà nghèo, trong nhà còn có mẫu thân đang bệnh nặng, nên mới đồng ý cho chúng ta “mượn con”, mong lấy được số tiền để về quê chữa bệnh cho mẫu thân hắn.
Nghe vậy, ta lập tức đưa tiền cho hắn để gửi về quê trước, bởi cứu người là việc quan trọng nhất.
Cố An cảm kích không thôi, nói sẽ hết lòng nghe theo sắp xếp của ta, nhưng trong khi nói chuyện lại chẳng dám nhìn thẳng vào mặt ta lấy một lần.
Đúng là một thiếu niên thật thà, ngây ngô.
Ta chợt thấy mình chẳng khác gì những công tử bá đạo trong thoại bản, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn để lừa dối các cô nương. Thật là tội lỗi, tội lỗi mà!
Để tránh gây chú ý, Cố An giả vờ là bạn thân của Trình Văn Cẩn, tạm thời ở lại Trình gia trước.
Sáng sớm thức dậy, ta bỗng nhớ đến món cá đã làm ở nhà Trần lão bá, trong đầu lại thoáng qua bóng dáng một người nào đó lạnh lùng mà tuấn tú.
Ta vội vàng gạt ngay suy nghĩ đó ra khỏi đầu —— không, ta chỉ đơn giản là thèm ăn thôi!
Vậy nên, ta quyết định tự mình vào bếp.
Cố An thấy vậy liền chủ động bước vào giúp.