Chương 92
Nghe thấy Tiêu Thần kêu gọi, Lăng Phong và Tiểu Ma Nữ không còn chút do dự nào, ngay lập tức phát động Chiến Hồn và lao vào dòng thác. Tôn Tuyệt tức giận đến cực điểm nhưng đáng tiếc Lôi Văn Hổ đã bị Toái Hồn Chưởng trọng thương, cảm giác bất lực dâng trào khiến hắn chỉ biết đặt hy vọng vào những tên thủ hạ.
Dù tốc độ của họ nhanh đến đâu, vẫn không thể sánh được với Lăng Phong và Tiểu Ma Nữ đứng gần thác nước, sau khi phóng xuất Chiến Hồn, cả hai đã theo dòng nước biến mất.
“Nhị thiếu gia.” Ba tên thủ hạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tôn Tuyệt.
“Phốc!” Tôn Tuyệt tức giận, ho ra máu, hai mắt hắn rực lửa nhìn xuống thác nước nhưng bên dưới là một màn sương mù dày đặc không thể thấy gì. Hắn không cam lòng, phẫn nộ và hoàn toàn không hiểu nổi.
Trong ba tháng qua, Tôn gia đã thử nghiệm vô vàn phương pháp, kể cả việc phóng xuất Chiến Hồn nhưng không thành công. Tại sao Tiêu Thần và đồng bọn lại có thể vào mà bản thân hắn không thể?
“Chiến Hồn?” Đột nhiên, Tôn Tuyệt co rụt mắt, nhìn hai tên thủ hạ, “Các ngươi mau đi báo cho phụ thân ta, bảo ông ấy đến đây ngay lập tức.”
“Vâng, nhị thiếu gia.” Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ vẫn tuân lệnh Tôn Tuyệt, hắn cũng không trách cứ họ, đó đã là sự khoan dung.
Nếu như thường lệ với tính cách của Tôn Tuyệt, họ đã không thoát khỏi cái chết hoặc bị phạt nặng.
Tôn Tuyệt nhìn về phía tiểu viện xa xa, nụ cười quái dị hiện lên, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ lần này ta phải cảm ơn các ngươi vì đã giúp Tôn gia đạt được truyền thừa của Chiến Đế.”
Đúng như Tôn Tuyệt đã đoán, bọn Bàn Tử vào được trong đây nhờ Chiến Hồn của họ có phẩm giai rất cao, thấp nhất là Bát Phẩm. Điều duy nhất khiến hắn khó hiểu là Tiêu Thần chỉ có Chiến Hồn Tứ Phẩm, làm sao có thể vượt qua.
Khi Tiêu Thần và nhóm của mình rơi xuống đầm nước, họ bắt đầu vật lộn bơi vào bờ. Tiêu Thần nằm sõng soài trên mặt đất, thở hổn hển, vết thương cũ lại bị tổn thương thêm sau cú tấn công của Tôn Tuyệt.
“Đồ lưu manh, ngươi thế nào rồi?” Tiểu Ma Nữ lo lắng nhìn Tiêu Thần.
“Còn chưa chết được.” Tiêu Thần cười khổ, nhận ra lần này mình đã gặp phải đại nạn. Kinh mạch của hắn bị tổn thương nặng nề, trong khi U Linh Chiến Hồn cũng bị hủy hoại nghiêm trọng.
Chiến Hồn bị thương nặng cần rất nhiều tài liệu quý giá để phục hồi nhưng chưa chắc có thể hoàn toàn hồi phục. May mắn thay, hắn có Bạch Thạch trong người, không chỉ giúp chữa trị vết thương mà còn hỗ trợ phục hồi Chiến Hồn, dù hiệu quả chậm chạp nhưng Tiêu Thần vẫn cảm nhận được U Linh Chiến Hồn đang từ từ hồi phục.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả nhóm quyết định tiến vào sâu trong sơn cốc. Cổ thụ che kín bầu trời, sương mù lượn lờ, không khí linh khí dày đặc, nơi này thực sự là một thánh địa tu luyện. Nhưng tâm trí họ lại đang hướng đến tiểu viện ở giữa hồ.
Nếu đây thực sự là mộ địa của Chiến Đế, thì đây chính là một cơ duyên lớn lao.
Sau khoảng một canh giờ, bốn người Tiêu Thần cuối cùng cũng đến bên hồ nhỏ. Không phải họ không muốn đi tiếp mà là không còn đường nào khác. Hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, trên mặt nước từng đám sương mù màu bạc nhẹ nhàng trôi như mộng huyễn.
“Ta thử xem.” Lăng Phong tiến lên một bước, phóng xuất Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng. Phía sau hắn, đôi cánh đen rực rỡ xuất hiện, chấn động bay lên như đại bàng, nhẹ nhàng như chim én.
Tâm trạng của Tiêu Thần và những người khác tràn ngập hồi hộp và kỳ vọng, họ mong Lăng Phong có thể vào trung tâm hồ và nhận được truyền thừa.
Phù phù!
Chưa kịp nghĩ nhiều, Lăng Phong đột nhiên lảo đảo, rồi rơi thẳng xuống hồ.
“Chuyện gì xảy ra?” Bàn Tử không thể tin nhìn Lăng Phong ướt nhẹp.
Tiêu Thần và Tiểu Ma Nữ cũng nhíu mày. Chẳng lẽ không thể phi hành qua đây?
Lăng Phong ướt sũng bơi vào bờ, sắc mặt khó coi vô cùng, hắn nhìn vào trung tâm hồ nước, bất lực…
“Trọng lực trong hồ gấp đôi so với trên bờ. Chỉ dựa vào sức mạnh của Chiến Hồn thì không thể vượt qua được.”
Tiểu Ma Nữ không cam lòng, nói: “Chiến Đế truyền thừa ngay trước mắt, làm sao có thể tay không rời đi được?”
“Không thể,” Tiêu Thần lắc đầu, nhìn về mặt hồ, giải thích: “Khoảng cách từ đây đến trung tâm hồ khoảng ba trăm mét. Sử dụng Thân Pháp Chiến Kỹ tiêu hao Hồn Lực rất lớn, không thể nào bay qua nổi. Hơn nữa, trọng lực gấp đôi trên bờ khiến Hồn Lực tiêu hao càng thêm nặng nề.”
Mọi người, bao gồm Lăng Phong, gật đầu thừa nhận, lời Tiêu Thần phân tích rất hợp lý khiến họ thêm phần thất vọng.
“Ta nghĩ ra hai biện pháp.”
Tiêu Thần đột nhiên mở lời, ánh mắt dán chặt vào mặt hồ.
“Biện pháp gì?”
Bàn Tử không kiềm được, hỏi.
“Thứ nhất, chúng ta có thể trực tiếp băng qua. Lão Đại, trọng lực trong hồ nước như thế nào?”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Tiêu Thần quay sang Lăng Phong.
“Trọng lực trong hồ gấp đôi so với trên không. Trên không là gấp năm lần mà trong hồ lại gấp mười lần.”
Lăng Phong hít một hơi sâu.
“Xem ra tự mình đi qua có chút khó khăn.”
Bàn Tử mặt mày sa sầm.
Tiêu Thần gật đầu. Mặc dù thử thách không hề đơn giản nhưng cũng không phải là không thể. Hắn tiếp tục:
“Biện pháp thứ hai có khả thi hơn nhưng cần tìm một thanh gỗ có thể chịu lực gấp mười lần để chế tạo thuyền. Tuy nhiên, trên đường tìm kiếm, ta không thấy cây gỗ nào đáp ứng được yêu cầu.”
“Nói giống như chưa nói vậy.”
Tiểu Ma Nữ bĩu môi.
Không quan tâm đến lời của Tiểu Ma Nữ, Tiêu Thần cởi áo khoác và tiến về phía hồ nước.
“Lão Tam, ngươi không định bơi qua đó chứ?”
Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, cùng với Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim, đều ngạc nhiên.
Dưới trọng lực gấp mười lần, bơi qua hồ ba trăm mét thực sự là một thử thách khó khăn, người bình thường sẽ không thể làm nổi.
“Ta chỉ thử xem,” Tiêu Thần cười đáp. “Đây là cách duy nhất để vào trung tâm đảo nhỏ.”
“Đồ lưu manh, đừng có mạo hiểm! Nếu ngươi bơi nửa đường rồi kiệt sức thì sao?”
Tiểu Ma Nữ lo lắng nói.
“Không sao đâu, cho ta thử chút.”
Tiêu Thần gật đầu, hắn cũng không chắc chắn nhưng U Linh Chiến Hồn đã cho hắn một tia hy vọng.
Theo suy đoán của họ, nơi đây có Chiến Đế truyền thừa, thậm chí có thể là Chiến Thánh truyền thừa. Họ không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Tiêu Thần cởi trần, sau đó lao xuống nước. Chỉ trong chốc lát, mọi người đều trợn tròn mắt. Hắn giống như một mũi tên, lao nhanh về phía trung tâm hồ, tốc độ đáng kinh ngạc.
“Lão Đại, ngươi không phải đang lừa chúng ta đấy chứ?”
“Móa nó, trọng lực đâu chỉ gấp mười lần! Ít nhất cũng phải mười lăm lần.”
Bàn Tử ho sặc sụa, tức giận mắng.
“Ngươi nên giảm cân đi.”
Lăng Phong lạnh nhạt đáp, ba người một thú lại tập trung nhìn Tiêu Thần.