Chương 76
Anh xua tay rồi lên xe, chuẩn bị rời đi.
Cô gái vội vàng chạy tới nói: “Cho tôi xin số điện thoại đi, hôm nào tôi mời anh đi ăn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cho cô ấy số điện thoại.
“Tạm biệt!”, anh nhấn ga rồi phóng đi.
Cô gái đứng yên tại chỗ một lát rồi cũng lên xe của mình, bé gái hơn hai tuổi ngồi phía sau rất ngoan, không khóc lóc gì cả.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, chúng ta về nhà thôi”.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Ngô Bình về đến nhà mới phát hiện quần áo mình bị bẩn, người thì mướt mồ hôi nên anh đi tắm luôn.
Chu Thanh Nghiên thấy thế thì tò mò hỏi: “Anh Ngô, anh sao thế?”
Ngô Bình: “Tôi vừa gặp tai nạn xe nên cứu mấy người”, nói rồi, anh đi vào nhà tắm luôn.
Lúc này, Ngô Mi cầm điện thoại đến: “Chị Nghiên, chị đọc tin tức chưa, có tai nạn xe liên hoàn đấy”.
Vụ tai nạn đã được đưa lên bản tin, có hơn năm mươi người bị thương, trong đó có ba mươi người bị thương nặng, ba người tử vong ngay tại hiện trường. Hiện giờ, cảnh sát đang phong toả hiện trường, đối tượng tình nghi đã bị khống chế.
Có một nữ cảnh sát đang kiểm tra ở hiện trường tai nạn xe, cạnh cô ấy là một người trung niên mập mạp.
Nữ cảnh sát nhìn ghi chép về người bị thương rồi ngạc nhiên nói: “Thầy ơi, có rất nhiều người bị thương nặng, nhưng ngoài chiếc xe nát tươm kia ra thì không có ai thiệt mạng cả”.
“Đúng là rất kỳ lạ”, người đàn ông mập mạp nói.
Lúc này, có người cầm điện thoại tới, bên trên đang phát lại đoạn video trên con đường này.
Người đàn ông mập xem một lúc rồi tỏ vẻ khó tin nói: “Khoẻ thật đấy!”
Cô cảnh sát vội chạy tới gần, nhưng mới xem được một lát thì đã ngạc nhiên nói: “Cửa xe bị móp đến mức ấy thì phải cắt ra mới tháo được, sao anh ta có thể giật ra luôn được nhỉ?”
Ông mập gật đầu nói: “Đúng, xem tiếp đi, cậu ta còn cứu được mấy chục người rồi giúp họ nối xương, cầm máu nữa, cao nhân là đây chứ đâu!”
Cô cảnh sát tỏ vẻ nể phục: “Siêu thật, anh ta đã phát hiện nguy hiểm từ trước nên đâm cho chiếc xe phía nhích lên mười mấy mét, sau đó còn đánh ngất tài xế đề phòng người này tiếp tục gây án”.
Ông mập: “Đi điều tra về thân phận của cậu ta rồi báo cáo lại cho tôi”.
“Vâng!”
Về phần Ngô Bình, sau khi tắm rửa xong xuôi, anh lau khô người mặc quần áo rồi mới ra ngoài, ngay sau đó đã nhìn thấy bản tin thời sự rồi lẩm bẩm: “Con người bây giờ lạ thật đấy, đang yên đang lành đi hại biết bao nhiêu người”.
Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, anh đi cứu người à?”, cô ấy đã đoán được vì sao quần áo của Ngô Bình lại bẩn như thế rồi.
Ngô Bình cười đáp: “Tình cờ tôi cũng có mặt ở hiện trường nên tiện tay cứu mấy người thôi”.
Chu Thanh Nghiên giơ ngón tay cái: “Anh Ngô thật có tấm lòng y đức”.
Ăn tối xong, Ngô Bình hỏi thăm Chu Thanh Nghiên về nhà cô ấy thì biết Chu Viễn Sơn vẫn bình thường, ngoài ra không thấy có sát thủ nào xuất hiện nữa.
Ăn uống xong, Ngô Bình chở Chu Thanh Nghiên bằng xe máy đến công viên Thanh Sơn tập võ.
Tiểu Thiên Tinh Chưởng của Chu Thanh Nghiên có uy lực khá mạnh, nhưng Ngô Bình vẫn thấy có nhiều điểm thiếu sót nên anh vừa tập vừa chỉ dẫn cho cô ấy.