Thanh Xuân Thân Ái

Chương 25: C25: Chương 25



Sau khi mọi thứ kết thúc, chúng tôi đi từ bệnh viện ra, ba tôi từ đầu đến cuối cũng không trách tôi một câu nào, đi đến chỗ xe ông ấy, ông cười ngây ngô: “Cũng may là bên cạnh Mộ Sanh còn có vài người bạn tốt, đi thôi, chú mời các con ăn một bữa ngon.”

Tân Đường đang chuẩn bị lên xe, Khanh Ngữ lại kéo hắn lại: “Không được không được. Chú ơi chúng con còn có việc, chú cùng Mộ Sanh đi ăn đi.”

Đại Hoa cũng túm một cánh tay khác của Tân Đường: “Đúng vậy đúng vậy, chúng con không đi đâu, lần sau đi ạ.”

“Suy nghĩ kỹ rồi chứ, thật sự không đi à?”

Tân Đường bây giờ mới phản ứng kịp “A, không đi không đi, con mang xe đi trả cho anh họ, nhưng không biết bây giờ anh ta…à không có gì, con biết ở đâu rồi.”

Lục Minh gật gật đầu: “Chúng con đi trước ạ.”

Ánh mắt ba tôi nhìn về phía cậu ta tràn ngập tán thưởng và yêu thương: “Được rồi được rồi, lần này cũng phải cảm ơn con đó.”

Lúc ở trên xe ba tôi lại nói đến Lục Minh: “Thằng nhóc đó không tệ, so với các bạn cùng trang lứa thì trầm ổn chững chạc hơn nhiều. Con cảm thấy sao, con gái?”

“Con à, cũng được.”

“Ba vốn không thích con yêu sớm, nhưng nếu đối tượng là nó thì…”

“Ba à!” Tôi nhịn không được cắt ngang lời ông ấy “Ba nói đi đâu vậy?”

“Được được, không nói, Tuy là thằng nhóc này không tệ, nhưng cũng phải được con gái ba thích thì mới được. Được rồi, con muốn ăn gì? Đi ăn bò bít tết con thích được không?”

“Ba à, sao ba không mắng con?” Tôi nhìn phía trước: “May là bọn họ không có việc gì nếu không thì con đã gặp tai họa lớn rồi, đó chính là hai người già đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Không phải con cũng nói là may mắn sao. Con không bị thương, ba đã cảm ơn trời đất rồi.”

Tôi nhìn ông ấy: “Con còn sợ rằng ba sẽ rất tức giận và rất thất vọng đối với con. Công việc của ba đã xong rồi à? Sao lại về nhanh như vậy?”

“Công việc là không bao giờ làm xong được, trên đường ba trở về thì nhận được điện thoại của Lục Minh, cho nên vội vàng chạy tới đây. Con sợ lắm phải không? Lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy, đầu tiên phải gọi điện thoại cho ba có biết không?”

Lòng tôi có tật giật mình: “Làm sao dám có lần sau nữa.”

Trong tiệm cơm kiểu Tây, ba tôi cắt thịt bò xong rồi đưa cho tôi “Ăn đi.”

“Ba à, hình như hôm nay ba hơi lạ đó.” Tôi nhận lấy mà có hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của tôi.

“Ha ha.” Ông có chút ngượng ngùng cười cười: “Nhớ lúc ba mới quen với mẹ con, cũng tới loại nhà hàng như vậy ăn cơm, ba thậm chí còn không biết sử dụng dao nĩa như thế nào, cho nên mẹ con phải dạy ba, khỏi nói là mất mặt đến mức nào.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe ba nhắc tới chuyện lúc mới quen mẹ trước mặt tôi, cơ bản là mỗi một đứa trẻ đều sẽ tò mò đối với câu chuyện tình yêu của cha mẹ mình, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng từ trước đến nay tôi đều không dám hỏi.

“Thất thần gì vậy? Ăn đi.” Ông ấy nhắc nhở tôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32

“À.” Tôi nhìn ông ấy, ông ấy nói câu này trên mặt thần khí rất bình thản, rất có vẻ vân đạm phong khinh, tôi vội bắt lấy cơ hội lần này: “Sau đó thì sao?”.

“Sau đó cái gì?”

“Ba chưa từng nói với con về việc của mẹ, hai người làm sao quen nhau, rồi làm thế nào ở bên cạnh nhau. Con chưa từng gặp ông ngoại bà ngoại, ngay cả mẹ sinh ra trong một gia đình như thế nào con cũng không rõ.”

Ông uống nửa ly nước chanh: “Không có gì đặc biệt, là nhờ người khác giới thiệu mới quen nhau. Con người của mẹ con trời sinh đã rất mạnh mẽ, ở nhà cũng không hòa thuận với ông ngoại bà ngoại con, cho nên sau khi ba mẹ kết hôn, ngoại trừ mỗi tháng đều có gửi tiền cho bà ngoại, thì những cái khác không có liên hệ gì.”

“Vậy bọn họ có biết con không? Bọn họ không muốn đến gặp con sao?”

“Đương nhiên là biết, lúc con sinh ra, bà ngoại đã tới thăm con nhưng không biết sau này là như thế nào mà lại cùng mẹ của con gây gổ với nhau, rồi sau đó không tới nữa.”

“Có phải nhà ngoại trọng nam khinh nữ không?”

Ông gật gật đầu: “Nhưng mà mẹ con còn dũng cảm hơn so với đàn ông nữa.”

Tôi hình như lại nhìn thấy bóng dáng khi mẹ tôi kéo cái rương hành lý rồi bỏ đi, phóng khoáng lưu loát như vậy, một lần cũng chưa từng quay đầu lại.

Tôi không nói chuyện, ba tôi cười cười: “Sao hả? Thấy chán đúng không? Ba mẹ vào thời điểm đó ăn mặc cũng là một vấn đề làm gì có thể nghĩ tới tình yêu lãng mạn chứ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tôi lắc đầu: “Ba rất yêu mẹ.”

Ông bị sặc nước, ho kịch liệt: “Con nít biết cái gì chứ?”.

“Từ khi mẹ bỏ đi, ba chưa từng trước mặt con trách mẹ một lời nào, một lần cũng không có. Hơn nữa nhiều năm như vậy, ba cũng không định tìm một người mới?”

Tuy rằng đây là vấn đề mà tôi rất lo lắng nhưng tôi biết mình không thể ích kỷ như vậy.

“Ba làm gì có thời gian chứ.”

“Cũng đúng, thời gian ba ở bên cạnh con còn không có, hay là chờ một thời gian nữa vậy.” Tôi giải quyết hết dĩa thịt bò bít tết. “Con muốn ăn thêm một chút.”

“Chọn đi.”

Tôi cầm thực đơn, lại thấy ông ấy nghe một cuộc điện thoại, nói ngắn gọn vài câu rồi lại cúp máy, tôi cảnh giác hỏi:“Không phải ba lại đi nữa chứ?”

“Đi đâu?”

“Nếu ba phải đi thì con cũng không muốn ăn nữa.”

“Ai nói là ba đi?”

“Lần nào ba cũng như vậy, chưa từng ăn hết một bữa cơm với con. Thậm chí cơm tất niên cũng vậy.”

“Con gái…”

“Thôi thôi thôi.” Tôi giơ tay lên: “Công việc quan trọng con biết, con không oán giận, ba đã đủ mệt mỏi, con không muốn lại khiến ba thêm phiền toái.”

“Con nhóc này” Ông cười gượng một tiếng: “Hôm nay không làm việc gì hết có được không? Hiếm khi ba được giải phóng.”

“Thật sao?” Tôi được thể lại lấn lướt một chút “Vậy lát nữa có thể đi xem phim không? Phim hoạt hình, là loại phim mà trẻ con cùng đi xem với gia đình đó. Con chưa từng cùng ba mẹ đi xem.”

“Được.” Ông ấy gật đầu: “Hôm nay mọi thứ đều chiều theo ý con hết, công chúa ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.