Thanh Xuân Thân Ái

Chương 45: C45: Chương 45



“Bắt đầu từ lúc nào vậy? Tân Đường, không phải trước giờ cậu vẫn luôn yêu thầm hay sao?” Đại Hoa kinh ngạc nói.

Khanh Ngữ: “Cái gì? Không phải Mộ Sanh yêu thầm Tân Đường sao, lúc sinh nhật còn kiên quyết đan một cái bao tay cho cậu ấy mà.”

Đại Hoa xua tay, “Không phải đâu, cảnh tượng này tớ đã thấy lần thứ hai rồi.”

“Cảnh tượng gì cơ?”

“Chính là cảnh lúc nãy chúng ta đã thấy đó, hôm chúng ta tốt nghiệp tham gia bữa tiệc chia tay đó, Tân Đường cũng lén hôn Mộ Sanh.”

Tôi nhìn hắn, “Hôm đó không phải em nằm mơ? Cái hôm ở ga tàu hỏa không phải là nụ hôn đầu tiên của chúng ta.”

“Nếu em muốn thì em cứ nghĩ nó là nụ hôn đầu tiên.”

“Cái gì chứ.” Tôi dùng nắm tay đấm hắn.

Bạn học Đại Hoa ngửa mặt lên trời thét dài, “Vì sao? Vì sao ông trời lại phải tra tấn tớ như vậy!”

Nụ hôn mà tôi vẫn ngỡ là cảnh trong mơ kia, Tân Đường cũng không chịu nói quá nhiều, không còn cách nào khác tôi đành phải moi tin từ trong miệng Đại Hoa.

“Tớ cảm thấy rất không công bằng, chỉ có một mình hắn nhớ rõ nụ hôn đầu tiên, còn tớ cái gì cũng không biết.”

Đại Hoa liếc mắt nhìn tôi một cái, “Không phải là do cậu chọn hay sao? Vừa có kết quả thi, thì cậu đã vội vàng chạy đi tìm hắn, không hề nói gì cho chúng tớ biết, đồ trọng sắc khinh bạn!”

“Ha ha,” Tôi có chút ngượng ngùng cười, “Đó là bởi vì đã có hẹn rồi, cậu nói cho tớ biết đi, phát sinh ở chỗ nào vậy?”

“Thì là ở trước cửa nhà cậu đấy, cậu uống không được bao nhiêu, cả lớp cậu là người uống ít nhất, nhưng mà lại là người say nhất. Nhưng mà có chuyện so với chuyện này hấp dẫn hơn nè, có muốn biết không?”

“Chuyện gì cơ?”

“Có muốn biết, tớ biết Tân Đường thích cậu từ lúc nào không.”

Tôi rất hứng thú, “Khi nào, khi nào?”

“Có một lần chúng ta hẹn ăn lẩu, nhưng mà cậu không tới. Hình như cậu cùng ba cậu đến nhà bạn bè chú ấy ăn cơm. Khanh Ngữ và Lục Minh cũng có việc không tới. Đúng rồi, hôm đó tớ và Tân Đường ăn sôcôla nhân rượu bị say đó.”

Tôi nghĩ nghĩ, “A, có chút ấn tượng. Là lần đó sao? Hắn bắt đầu thích tớ từ lúc đó sao?”

“Đương nhiên là phải sớm hơn rồi. Đồ ngốc! Ngay cả tớ mà cũng nhìn ra, có lẽ chỉ có một mình cậu là không biết. Còn nhớ lúc đó tớ đã hỏi một cách rất trực tiếp, cậu ấy còn bị dọa đến mức nhảy dựng lên, nhưng rồi sau đó cũng thừa nhận. Cậu ấy còn nói, không biết vì sao, mà sau khi chuyển nhà thì chỉ một lòng muốn quay về, khi trở về lần đầu tiên gặp lại cậu, thì trong lòng đã có đáp án.”

Lần đầu tiên gặp lại sao? Là cái lần ở trường học đó à? Hay là còn sớm hơn nữa?

Tôi đang âm thầm suy tư, thì Đại Hoa hỏi, “Vậy còn cậu, cậu thích cậu ấy từ lúc nào?”

Tôi lắc đầu, “Không nhớ rõ.”

Không nhớ được loại tình cảm sâu sắc này rốt cuộc là đã được tạo thành như thế nào.

– ———–

Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã trôi qua, tôi và đám người Tân Đường có thời gian khai giảng không giống nhau, bọn họ phải về trường trước. Trong 2 tháng này, Lục Minh vẫn chưa phá được khối băng chiến tranh lạnh với mẹ cậu ta, không khí trong nhà còn lạnh lẽo hơn so với ngày đông rét buốt, sáng hôm nay trước khi khởi hành, sau khi Lục Minh thu dọn hành lý xong, nhìn mẹ mình ở trong phòng bếp không nói một lời, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Con đi đây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 767

“Cơm nước xong rồi hẵng đi.” Cuối cùng bà ấy cũng trả lời cậu ta.

Lục Minh lắc đầu, “Không được, sẽ say xe.”

Lúc mở cửa ra, thì đã có một hình bóng xinh đẹp trang nhã chờ sẵn ở bên ngoài, Khanh Ngữ mặc áo thun màu tím nhạt, quần jean màu lam, tóc dài cột lên, đơn giản nhưng rất đẹp.

Cô chớp chớp mắt, “Có phải không nghĩ rằng em sẽ tới không.”

“Không phải đã hẹn gặp ở nhà ga sao?”

“Em nghĩ cùng anh đến nhà ga thì sẽ tốt hơn.”

Cậu ta cười cười, “Vậy đi thôi.”

“Đây không phải Khanh Ngữ sao?” Thân hình mẹ Lục Minh đột nhiên xuất hiện, “Đúng rồi, con và Lục Minh bây giờ là bạn cùng trường đúng không, thật là có duyên phận. Có muốn vào nhà cùng ăn cơm không?”

“Dạ con chào dì, chúng con…”

“Không được, mẹ à chúng con sắp muộn rồi.”

“Không phải 10 giờ xe mới khởi hành hay sao? Bây giờ vẫn còn thời gian, các con đi lần này, không biết bao lâu mới có thể trở lại, Khanh Ngữ, con không chê thức ăn dì làm đó chứ…”

“A, không đâu không đâu, vậy làm phiền dì.”

Lục Minh thở dài, cũng không biết là cố ý hay là thói quen thường ngày, lúc Khanh Ngữ chuẩn bị đi vào, cậu ta kéo cánh tay cô vào trong phòng.

Khanh Ngữ hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi cậu ta, “Cậu làm gì vậy?”

“Dù sao bà ấy sớm hay muộn cũng phải biết, ít nhất bây giờ, bà ấy không cần phải thử tới thử lui nữa.”

Ánh mắt của mẹ Lục Minh nhìn Khanh Ngữ giống như một cái đèn pha, bà khá quen thuộc đối với cô bé này, biết nhân thân, biết hoàn cảnh gia đình, tất cả các phương diện đều không thể chê vào đâu được. Con trai mình có thể tìm được một cô bạn gái như vậy, bà nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng không hiểu tại sao trong lòng cứ âm thầm đố kỵ, giống như làm thế nào cũng không giải tỏa được.

“Dì à, cơm dì làm ăn rất ngon. Chả trách Lục Minh lại kén ăn như vậy, thức ăn ở bên ngoài, anh ấy đều nói ăn không quen.” Khanh Ngữ cười nói, thật ra cô cứ bị nhìn chằm chằm, cũng cảm thấy không thoải mái, chỉ có thể nói chuyện mới cử động thân mình được một chút.

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Bà nhàn nhạt mở miệng, lại hỏi, “Hai đứa các con chính thức yêu nhau từ lúc nào? Dù rằng bây giờ học đại học là có thể tự do yêu đương, nhưng dù sao cũng bận, nên dùng công sức vào việc học là trên hết.”

“Dì à, chúng con…”

“Không lâu.” Lục Minh nhàn nhạt nói, “Con phải vất vả lắm mới theo đuổi được cô ấy.”

“Lục Minh anh đừng nói nữa.” Khanh Ngữ cầm lấy bàn tay cậu ta dưới gầm bàn, rồi lại nói với bà ấy, “Dì đừng lo lắng, chúng con sẽ không để ảnh hưởng đến việc học đâu. Thật ra, chúng con học chuyên ngành cũng rất bận, đặc biệt là con, cho nên ở đại học cũng không có thời gian để cả ngày ở bên nhau đâu ạ.”

“Vậy sao, con học chuyên ngành gì?”

Lục Minh muốn ngăn cản Khanh Ngữ mở miệng, nhưng đã muộn, cô nói, “Con học y.”

Trong giây phút đó, Lục Minh nhìn thấy chiếc đũa của mẹ mình khựng lại ở giữa không trung, đôi mắt đã mất đi thần thái trong nháy mắt lập tức sáng lên, bà ấy buông chiếc đũa, thậm chí đứng lên, đi đến bên cạnh bọn họ, vui vẻ nói, “Học y rất tốt, dì vẫn luôn mong muốn Lục Minh học y, đây cũng là di nguyện của ba nó, không ngờ rằng nó lại không thích…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: 20: Bão

“Mẹ!” Lục Minh cau mày cắt ngang.

“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa.” Bà ấy quay về vị trí của mình, ngồi xuống, rồi không ngừng lặp lại, “Ừ, học Y rất tốt, làm bác sĩ rất tốt.”

Khanh Ngữ: “ Dì à, nếu Lục Minh đã không thích làm bác sĩ, thì có cưỡng ép anh ấy làm, anh ấy cũng sẽ không vui đâu. Hay là cứ để anh ấy làm việc mà mình thích, anh ấy giỏi như vậy, con tin rằng anh ấy nhất định sẽ làm tốt.”

“Được được, có một cô gái tốt như con ở bên cạnh nó thì dì có thể yên tâm rồi.”

– ——–

“ Anh làm sao vậy? Trên đường đi nãy giờ vẫn không nói câu nào.” Khanh Ngữ lo lắng nhìn cậu ta, “Xem ra, mẹ anh đã tiếp thu được chuyện anh không học y rồi, sao anh lại còn không vui vậy?”

“Em không nên nói cho mẹ anh biết về chuyên ngành của em, anh sợ bà ấy sẽ…”

“Sợ dì ấy làm gì? Em còn lo lắng mà, anh sẽ không biết em bây giờ cũng có thể yên tâm rồi.” Khanh Ngữ vỗ vỗ ngực.

Cậu ta mày rậm nhăn nhăn, “Chính là vì sợ bà ấy quá thích em. Anh rất hiểu bà ấy, bà ấy luôn thích khống chế người khác. Em thoạt nhìn dễ ức hiếp như vậy, bà ấy thì lại lớn tuổi, càng có thể đứng ở vị thế kẻ yếu mà yêu cầu càng lúc càng nhiều hơn. Giống như em vừa rồi, không nên nhanh như vậy đã cho bà ấy số điện thoại của em.”

“Lục Minh, dì ấy là mẹ của anh, anh cố gắng nghĩ về một phương hướng tốt đẹp hơn có được không? Hơn nữa, bây giờ anh đã có thể yên tâm học chuyên ngành mà mình thích, đây mới là điều quan trọng nhất.”

“Thật ra anh vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện…”

“Chuyện gì?”

“Không có gì.” Cậu ta nhẹ nhàng ôm cô vào lồng ngực. “Em đối với anh quá tốt. Anh sợ một ngày nào đó em sẽ hối hận.”

– ——-

Cuối cùng cũng đến ngày mà tôi khai giảng. Tân Đường đã nói sẽ đến đón tôi, chờ tôi ở ga tàu hỏa. Khi nhìn thấy thân hình cao lớn quen thuộc kia, tôi đang chạy như bay đến, thì nhìn thấy phía sau lưng hắn có một cô gái đi theo.

Thành thật mà nói, còn là một cô gái đặc biệt rất xinh đẹp.

Tân Đường ngược lại không hề ngại có người thứ ba ở đây, lập tức bế tôi lên, “Chờ em lâu lắm rồi đó.”

“Bỏ, bỏ em xuống dưới trước đã.” Tuy rằng tôi cũng rất muốn ôm hắn, nhưng bên cạnh có người thì cũng vẫn không quá thoải mái, “Vị này là…?”

Vừa rồi tôi đã đánh giá cô ta, vóc dáng cao gầy, mặc quần dài, tóc quăn cuộn sóng, khuôn mặt sắc sảo, trong sự quyến rũ yêu kiều lại lộ ra một sự tự tin tràn ngập.

“A, đã quên giới thiệu, đây là bạn học của anh, Tống Linh Hiểu.” Sau đó lại đẩy tôi đến trước mặt cô ta, ôm lấy bả vai tôi nói, “Cô gái xinh đẹp này chính là bạn gái của tôi, Trần Mộ Sanh, cô ấy là sinh viên năm nhất.”

“Tân Đường ngày nào mở miệng ra cũng nhắc đến cô. Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rồi.” Cô ta vươn tay tới, “Bởi vì đã nghe nhắc tới quá nhiều lần, cho nên tôi tò mò muốn đến xem thử.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 151

“Chào cô.” Cô ta nắm lấy tay tôi hơi siết lại một chút, trên mặt lại tươi cười lộng lẫy, tôi cũng cảm nhận được cô ta không hề chào đón tôi.

Sau khi buông tay tôi ra, cô ta lại đút hai tay vào túi quần, “Đi thôi, chúng ta cùng nhau về trường học.”

“Không phải cậu có chuyện cần làm à?”

“À, chuyện đó không gấp, lần sau cũng được. Tân Đường, hôm nay câu lạc bộ của chúng ta chiêu nạp người mới, có rất nhiều việc chờ cậu làm đó.”

“À à, tôi đã thông báo với mọi người rồi. Tôi chỉ phụ trách những công việc của giai đoạn trước, hôm nay bạn gái tôi tới, tất cả thời gian của tôi đều là của cô ấy. Huống hồ không phải đã có cậu hay sao.”

“Đúng là như vậy thật,” Cô ta nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Nhưng dù sao cậu cũng là hội trưởng, là linh hồn của chúng tôi. Sau này cậu còn có rất nhiều thời gian dành cho bạn gái, cô nói có đúng không, Mộ Sanh?”

Tôi choáng váng, ý của cô ta là bảo tôi tự động rút lui, để Tân Đường đi xử lý công việc của hội nhóm sao?

Tôi gật gật đầu, “Cô nói đúng, chúng tôi còn có rất nhiều thời gian.” Sau đó, lại quay đầu nói với Tân Đường, “Em đói quá, ở trên xe lửa chưa ăn gì cả.”

“Em ngốc hay sao vậy? Không phải đã nói em phải mang cơm theo ăn hay sao? Hơn nữa, trên xe lửa cũng có phục vụ cơm mà.”

“Nhưng em vừa lên xe thì chỉ muốn ngủ thôi.”

“Anh phục em luôn đó, đi thôi, anh dẫn em đi ăn.”

“ Ừ ừ!”

“Khoan đã, chờ một chút,” Tống Linh Hiểu ngây ngốc, “Không phải cô vừa mới nói hai người sẽ có rất nhiều thời gian hay sao?”

“Đúng vậy, tôi nói chúng tôi có rất nhiều thời gian, nhưng tôi không dự định sẽ lãng phí nó.” Tôi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Em thấy tiệm ăn này thế nào? Anh và đám Lục Minh cũng thường xuyên tới đây.”

Tân Đường gọi món xong mới hỏi tôi.

“ Ừ.” Tôi nhàn nhạt trả lời một tiếng.

“Em sao vậy, có phải là mệt mỏi quá không?”

“Không có, còn kịp ghi danh không?”

“Ngày mai ghi danh cũng được. Hình như em có vẻ không vui hả?”

“Ôi, thua rồi…”

Lúc tôi mới đến nhìn thấy bọn họ đứng cùng một chỗ, những người không quen biết, có lẽ đều cho rằng bọn họ mới là một đôi. Tôi rất ít khi có cảm giác tự ti trước mặt các cô gái khác, nhưng bây giờ đứng trước mặt Tống Linh Hiểu xinh đẹp lộng lẫy như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy chột dạ không rõ lí do.

“Thua cái gì? Em mới xem một trận bóng nào sao?”

“Không phải, em nói cô gái tên là Tống Linh Hiểu kia, cô ta thích anh.” Gặp được tình địch đầu tiên lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, tôi cảm thấy lo lắng cho tương lai của chúng tôi.

“Đừng nói bừa, người ta đã có bạn trai rồi. Hơn nữa em đừng nhìn bề ngoài cô ấy như vậy, tính cách cô ấy hệt như con trai đấy.”

“Thật sự là đã có bạn trai rồi sao?” Trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm, hi vọng là tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Tôi nhìn Tân Đường, “Sao anh lại trắng ra như vậy, sắp sửa biến thành một tên công tử bột giống như Lục Minh rồi đó.”

“Là đẹp trai hơn.” Hắn sờ sờ tóc, tự yêu bản thân siêu cấp.

“Điều đó thì đương nhiên rồi, bạn trai của em, làm sao không đẹp trai được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.