Thanh Xuân Thân Ái

Chương 71: C71: Chương 71



Kỳ nghỉ dài hạn nhân dịp lễ Quốc Khánh, Tân Đường đã lên kế hoạch đi du lịch hai người từ lâu cuối cùng cũng có thể thực hiện, nhưng mà chỉ vừa mới dọn hành lý vào trong cốp xe thì đã thấy một đôi bạn bè đẹp mắt của chúng tôi đi tới, trong tay còn cầm cà phê, tôi đang định chuẩn bị chào hỏi với bọn họ, thì Tân Đường lập tức kéo tay tôi qua, “Nhanh lên, em lên xe trước đi.”

“Kỳ nghỉ dài như vậy, hai người định đi đâu đấy.” Khanh Ngữ cười khanh khách mở miệng.

Lục Minh thì không lăn tăn chút nào lập tức mở cửa xe bên phải rồi ngồi vào, “Mặc kệ là đi đâu, cũng cứ đi cùng là được.”

Tân Đường đau đầu đỡ trán, “Đại ca, cậu tha cho chúng tôi một lần đi có được không.”

Khanh Ngữ rất thông minh, cô ấy thấy Tân Đường bài xích như vậy, bản thân mình lại không có được da mặt dày như Lục Minh, cho nên liền xuống tay từ chỗ tôi “Mộ Sanh, hai người đi chơi ở đâu vậy? Có thể cho tớ đi cùng không?”

Tôi nhìn thoáng qua Tân Đường, cứng đờ gật đầu, “Đương nhiên là được, nhưng mà chúng tớ có thể sẽ ở lại mấy ngày, hành lý của các cậu….”

“Không sao đâu đến nơi có thể mua mà.”

Tôi còn có thể nói gì, tôi thật sự không có kinh nghiệm từ chối người khác.

Sau khi vào trong xe tôi nhìn hai người bọn họ qua kính chiếu hậu, lấy làm lạ hỏi, “Mới sáng sớm hai người hẹn nhau uống cà phê à.”

Khanh Ngữ có hơi xấu hổ sờ sờ tóc, “Đúng vậy, khi đi mua cà phê gặp nhau ở đó, thật là khéo.”

Tân Đường: “Đi mua cafe cũng đi xa như vậy thì khéo thật đấy, Lục Minh không phải là cậu lén lút đi theo người ta đấy chứ.”

Lục Minh vô cùng thẳng thắn, “Thì có sao đâu, chia tay rồi không lẽ không thể cùng uống một ly cà phê à?”

Cảm ơn trời đất, thời kỳ xấu hổ sau khi chia tay của hai người bọn họ đã qua rồi, ít nhất là đã có thể bình thường hóa quan hệ với nhau. Chiếu theo ý tôi thì Lục Minh ngoài miệng nói không để ý, nhưng rõ ràng là biểu hiện không thoải mái bằng Khanh Ngữ.

“Được rồi, các cậu đừng lấy bọn tớ ra làm trò cười nữa, tớ vừa mới gửi tin nhắn cho Đại Hoa đấy.”

Tân Đường kinh hãi: “Cậu bảo cậu ấy đến luôn hay sao?”

Khanh Ngữ nhìn màn hình di động nói, “Ừ, cậu ấy đang chờ ở giao lộ phía trước đấy.”

Tôi xoay đầu chất vấn: “Nói thật đi có phải các cậu đã biết từ đầu, hơn nữa đã lên kế hoạch âm mưu đi cùng hay không?”

Khanh Ngữ tặng cho tôi một nụ cười tươi đẹp, Lục Minh duỗi duỗi người, “Đúng rồi, gần đây công việc bận như vậy, cũng nên đến suối nước nóng, nghỉ ngơi một chút.”

Tôi nhìn về phía Tân Đường, “Vậy mà anh nói là việc này phải chú ý giữ bí mật sao?!”

Tới giao lộ đã định sẵn, nhưng không không nhìn thấy Đại Hoa, Khanh Ngữ gọi điện thoại, sau đó nói cho chúng tôi biết, “Cậu ấy để quên đồ, cho nên phải quay về lấy, chúng ta đợi thêm 10 phút.”

Tôi dựa vào lưng ghế chợp mắt, bỗng nhiên bàn tay bị nắm lấy, mở mắt liền nhìn thấy Tân Đường đang bĩu môi vẻ mặt bất đắc dĩ, “Có phải kỳ nghỉ hai người của chúng ta phải chờ đến khi trăng mật mới có thể thực hiện được không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

Tôi cười: “Lần sau chúng ta phải chọn khởi hành vào lúc nửa đêm.”

Đi du lịch còn giống như đi ăn trộm, nghĩ lại cũng thấy thật buồn cười.

Tân Đường thở dài: “Ai bảo bạn bè của chúng ta đông như vậy.”

Lục Minh ở phía sau phản đối, “Nè, chúng tớ vẫn còn ở đây đấy.”

“Nếu không cậu nghĩ tớ nói cho ai nghe?”

Mọi người ầm ĩ một trận, Khanh Ngữ đánh giá bên trong xe, hỏi, “Tân Đường, xe này là cậu thuê hả?”

“Không phải, là của anh họ tớ.”

Tôi vui vẻ, “Lưu Đại Xuyên sao? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp anh ta đấy.”

“Đúng vậy, gần đây anh ta mới quay trở lại thành phố C, tự mình mở một công ty kiến trúc, bận rộn đến nỗi không thể phân thân được, hôm khác mới đến tìm anh ta vậy.”

Tôi lại hỏi, “Anh ta có bạn gái chưa?”

Tân Đường suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Chắc là không có, hình như anh ta vẫn còn nhớ thương cô bạn gái học cao trung kia.”

Khanh Ngữ: “Lúc cao trung anh ta quen nhiều như vậy, thật ra là người nào?”

Lúc một hình bóng chợt hiện lên trong đầu tôi, thì cửa sổ xe đột nhiên bị người ta gõ mấy cái, tôi quay cửa kính xe xuống, Đại Hoa vẻ mặt đắc thắng vì gian kế đã thực hiện được, “Sao hả, lại bị chúng tớ tóm được rồi này.”

“Đại tỷ.” Tôi nằm lên trên cửa xe, “Khó lắm mới được nghỉ ngơi, cậu không cần phải đi với bạn trai hay sao?”

Cô ấy ngồi vào chỗ, “Tớ có giống loại trọng sắc khinh bạn như vậy không? Hôm nay mới là lần đầu tiên năm người chúng ta đúng nghĩa là đi du lịch cùng nhau đấy.”

“Cũng đúng ha.” Tôi quay lại nói với Tân Đường, “Ngoại trừ lúc đến cái trấn nhỏ thời cao trung ra, thì mấy người chúng ta hình như còn chưa đi ra ngoài chơi với nhau bao giờ, lần này đúng là lần đầu tiên đấy.”

Tân Đường cười với tôi, “Lần đầu tiên chúng ta có thế giới hai người còn phải chờ dài cổ.”

“Ngoan đi, chút nữa chúng ta ném bọn họ lại ở bên đường là được.”

Lúc đến được khách sạn thì đã là buổi chiều, tôi mới nghỉ ngơi chưa được 5 phút đồng hồ thì đã bị hai cô gái kia kéo đến trung tâm mua sắm, mua một số đồ dùng cho bọn họ, lúc thắng lợi trở về thì xương cốt toàn thân gần như tan rã. Tôi nằm trên giường không thể động đậy, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, Đại Hoa và Khanh Ngữ đều đã thay quần áo xong đang cố sức lay tôi dậy, “Mộ Sanh, Tân Đường và Lục Minh đã tắm suối nước nóng xong rồi đấy, đang chờ chúng ta ở nhà hàng. Chúng ta cơm nước xong rồi mới đi tắm sau nhé.”

“Hả?” Tôi không mở hai mắt ra được.

Khanh Ngữ mở vali của tôi ra, “Tớ thay quần áo cho cậu ấy, Đại Hoa, cậu trang điểm cho cậu ấy đi.”

Đại Hoa “ừ” một tiếng lập tức xoay người đi lấy hộp trang điểm, tôi đã hơi hơi tỉnh, điện thoại ở đầu giường truyền đến tiếng tin nhắn, tôi click mở ra nhìn, đầu óc lập tức tỉnh táo lại một lần nữa, trong lòng xuất hiện sự giằng co không biết nên làm sao. Đã nhiều ngày như vậy tôi vẫn còn chưa đưa ra được sự lựa chọn, trong lòng chỉ có hối hận, hối hận ngày đó đã gặp anh ta, nghe anh ta nói về chuyện đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 198: Tử Thần Châu

“Cậu đã suy nghĩ đến đâu rồi? Tôi nhắc cậu thêm lần nữa, cơ hội này qua rồi, sẽ không có lần thứ hai đâu.”

Người gửi, Lâm Vĩ Trạch.

Trong suốt buổi tối tôi đều thất thần, cũng may còn có cái cớ đi đường mệt nhọc, không khiến cho Tân Đường đoán được điều gì, hắn chỉ lo lắng cho sức khỏe của tôi, bảo tôi ăn nhiều một chút sau đó quay về nghỉ ngơi.

“Hay là thôi ngày mai dậy trễ một chút đi.”

Vốn dĩ chúng tôi đã lên kế hoạch trước, ngày mai sẽ thức dậy xem mặt trời mọc. Tôi lắc đầu, “Em muốn đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút thì được rồi.”

“Ngày mốt cũng được mà, kế hoạch có thể thay đổi.”

Hắn vẫn luôn suy nghĩ cho tôi, làm bất cứ chuyện gì cũng đặt tôi lên hàng đầu tiên, điều này tôi vẫn luôn biết. Trước mắt, trong lòng tôi đột nhiên sinh ra cảm xúc không nỡ xa rời hắn một cách vô hạn, tôi biết cảm xúc không nỡ này vẫn luôn luôn có, chỉ là mờ nhạt trong đáy lòng, nhưng tối hôm nay nó đã dâng lên một cách quá dễ dàng.

Xưa nay, ở trước mặt bạn bè tôi đều không muốn thể hiện sự yếu đuối của bản thân mình, nhưng giờ phút này tôi lại không quan tâm đến những điều đó nữa, tôi đặt tay Tân Đường ấn lên trán mình, có chút tinh nghịch nói, “Anh sờ thử xem, đầu em có phải hơi nóng không, lát nữa anh phải đưa em về nghỉ sớm.”

Tân Đường sửng sốt một chút, sau đó mặt mày hớn hở đồng ý, “Được được, anh đưa.”

Tôi có thể nghe được tiếng rít lên trong miệng Đại Hoa vọng lại, Khanh Ngữ và Lục Minh cũng khiếp sợ, tôi nghĩ bọn họ đang lần đầu tiên nghiêm túc suy xét xem từ đây về sau, có nên cách chúng tôi xa một chút hay không.

Cơm nước xong, ba người bọn họ tự ra ngoài chơi, Tân Đường ngoan ngoãn đưa bạn gái về phòng, lúc chờ thang máy, tôi mềm như bông dựa vào người hắn, giống như uống say không có sức ngay cả đi cũng không vững.

Tới tầng lầu chỗ chúng tôi thuê, tôi mới chậm rãi nói, “Đúng rồi, em không mang thẻ phòng.”

Đã quên kể với các bạn, căn phòng tình nhân mà Tân Đường đặt trước của chúng tôi đã bị ba cô gái chiếm dụng, hắn và Lục Minh phải thuê thêm một phòng khác.

Tân Đường liếc nhìn tôi một cái, sau đó nói, “Em chờ ở đây đi, anh đi thuê thêm một phòng.”

Tôi liền giữ chặt tay hắn, “Anh cũng không mang thẻ phòng sao?”

“Anh tất nhiên là mang theo, nhưng mọi người…” hắn bỗng nhiên vỗ lên đầu mình, “A, anh hiểu ý em rồi.”

Nói xong lập tức lấy điện thoại ra, tôi nhìn hắn nghi hoặc, “Anh làm gì vậy?”

“Gửi tin nhắn cho Lục Minh, bảo cậu ta tốt nhất là đêm nay đừng về.”

Tôi cười hi hi ngây ngô, chồm lên ôm lấy cổ hắn, hắn cúi người hôn một cái lên môi tôi, trong tiếng kêu khẽ của tôi, chặn ngang bế tôi lên.

Nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh dậy, cả người chợt rùng mình, cảm giác được mình đang ổn định vững chắc trong lồng ngực hắn mới thoáng yên lòng, quay đầu lại nhìn Tân Đường bên cạnh, hắn ngủ thật sự rất ngoan, nhịp thở vững vàng, đèn bàn trên đầu giường toả ánh sáng nhu hòa lên trên khuôn mặt hắn, tôi nhịn không được chồm tới gần hắn hơn một chút.

Tham Khảo Thêm:  Chương 331: Diêu gia 2

Rất nhiều người đều nói tôi may mắn, trước kia tôi chưa hề cảm thấy như vậy, nhưng sau khi ở bên cạnh Tân Đường, thời gian càng lâu, loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt. Tôi thậm chí không chỉ một lần mừng thầm, rốt cuộc là phúc phận mà tôi đã tu được từ kiếp nào, mới khiến tôi vớ được một người bạn trai tốt như thế?

Cho nên tôi không muốn rời khỏi hắn, Lâm Vĩ Trạch nói rằng chỉ một năm thôi nhưng anh ta vốn không biết rằng rời khỏi người yêu một ngày cũng là một sự tra tấn, một năm, quả thật là muốn lấy mạng của tôi! Huống chi… nghĩ đến đây, trong lòng tôi càng thêm phiền muộn, tôi hôn lên má phải Tân Đường mấy cái, rồi sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo đi ra cửa.

Buổi tối ở khách sạn đặc biệt yên tĩnh, cô nhân viên tiếp tân sau quầy còn đang nghịch điện thoại, thấy tôi đến vội vàng đứng thẳng người, “Chào buổi tối!”

“Chào cô.” Tôi hơi hơi mỉm cười, hỏi cô ấy, “Cho tôi hỏi thăm, cô biết ở đây chỗ nào…”

Nhưng khi tôi chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy ở khu nghỉ tạm có một thân ảnh quen thuộc.

“Cô muốn hỏi gì?” Cô nhân viên tiếp tân hỏi lại.

“A, không có gì, không cần nữa.”

Tôi đi về phía Lục Minh, có chút áy náy nói, “Nè, bây giờ cậu có thể về phòng ngủ rồi đó.”

Đêm nay cũng thật điên cuồng, nghĩ đến những chuyện vừa rồi trong phòng với Tân Đường… khuôn mặt tôi ửng đỏ, “Dù sao thì cậu cũng về ngủ đi.”

“Đừng lo, không phải tại hai cậu đâu, tớ đã đặt một phòng nữa rồi, chỉ là tớ không ngủ được thôi.”

Tôi gật gật đầu, hai tay đút trong túi quần, “Vậy cậu biết ở đây chỗ nào bán rượu không?”

Tôi không ngờ rằng một chỗ như suối nước nóng mà lại có một con phố ăn vặt bên cạnh, tôi và Lục Minh mua thịt xiên que và bia, ngồi xuống một cái bàn đá dưới tán cây, đối diện với cái bàn còn có một quầy hàng bán trà trứng, chủ quán là một bà lão đã luống tuổi, đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, chưa đầy một lát thì đã gục đầu ngủ say sưa.

Tôi kéo vại bia ra, chỉ chỉ đối diện, “Có muốn mua trà trứng ăn không?”

“Không cần, tớ không đói.”

Hai người im lặng uống rượu, cậu ta đột nhiên mở miệng, “Cậu có tâm sự à?”

Tôi gật đầu, “Ừ.”

Sau đó tôi kể hết mọi chuyện mà Lâm Vĩ Trạch nói với tôi cho cậu ta nghe, Lục Minh là người bạn thích hợp để nói hết, không phải bởi vì cậu ta sẽ cho mình một khuyên thật tốt, mà là bản thân mình có thể yên tâm giao bí mật của mình cho cậu ta.

“Châu Phi à.” Cậu ta chậm rãi mở miệng, lại hỏi tôi, “Cậu thật sự muốn đi đúng không?”

Vấn đề mà tôi vẫn luôn nỗ lực muốn lảng tránh này, cuối cùng cũng đã có người hỏi ra, tôi nhanh chóng phát hiện bản thân mình đã có đáp án trong lòng, vì thế tôi gật đầu, “Phải, tớ muốn đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.