Lưu Hồng Hà bị trúng gió, mới sáng sớm đã được đưa tới bệnh viện.
“Ban đầu cứ tưởng nghỉ ngơi một chốc là sẽ đỡ, ai ngờ đến buổi tối lại nghiêm trọng hơn, nên lúc sáng đã ngồi nhờ máy cày đưa tới bệnh viện rồi.”
“Đang Tết nhất, ở bệnh viện cũng không có người đi làm, không biết bây giờ bà ta thế nào rồi?”
“Hôm qua tôi thấy bà ấy vẫn còn khỏe mạnh, sao giờ đã trúng gió rôi?”
“Nghe nói là cãi nhau, tức quá mà ngất đi thôi, vốn tưởng là nằm nghỉ một chút thì sẽ không sao. Kết quả là đến buổi tối, nửa người bà ta càng ngày càng tê liệt, lúc đấy người nhà mới sốt ruột.”
“Bọn họ cãi nhau chuyện gì vậy? Cãi đến mức bà ấy tức phát ngất luôn thế?”
“Chuyện này làm sao mà tôi biết được, hình như vẫn là mấy chuyện giữa Triệu Khang Vân và Ngọc Như.
“May mà năm nay Ngọc Như chưa trở về, nếu như về rồi không biết sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa, có khi hai nhà còn đánh nhau.”
Chuyện giữa Triệu Khang Vân và Ngọc Như đã không phải là bí mật gì nữa, nhưng Cố Chi Nghiên cũng không ngờ rằng việc Lưu Hồng Hà bị trúng gió lại có liên quan đến hai người bọn họ.
Cô vốn muốn nghe tiếp, nhưng mọi người vừa nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, nghĩ có lẽ bọn họ sẽ xấu hổ, cho nên đều đổi trọng tâm câu chuyện sang hỏi ngày dự sinh của cô.
Cố Chi Nghiên đã nghe được kha khá, không muốn lãng phí thời gian đi để tâm đến chuyện của nhà họ Triệu, nên ai hỏi gì thì đáp nấy, lại đi dạo vài vòng quanh đội cùng với An Tĩnh Nguyên rồi mới về nhà.
Mang thai mấy tháng cuối, hoạt động bất tiện, Cố Chi Nghiên và An Tĩnh Nguyên thương lượng với nhau, mùng hai Tết cô sẽ không về nhà ngoại, để anh mang quà biếu về bên đó thôi. Nhưng mà không ngờ rằng, ngày hôm sau An Tĩnh Nguyên vừa mới chuẩn bị xong xuôi để đi thì Hầu Tú Anh cùng với hai anh trai và chị dâu của Cố Chi Nghiên mang theo một đống quà cáp tới nhà.
Lần này Hầu Tú Anh mang theo không ít thứ, có quần áo của trẻ con, có đồ ăn, mọi thứ đều đầy đủ hết, sắp giống cái chợ bán đủ thứ đồ.
Hai người chị dâu cũng phải về nhà mẹ đẻ, nên bọn họ ở lại nhà họ An ăn một bữa cơm, ngồi chơi đến chiều thì ra về.
Trước khi đi, Hầu Tú Anh còn không quên căn dặn Cố Chi Nghiên một số chuyện cần lưu ý.
Trước đây nhà họ An không có họ hàng thân thích gì, ngày lễ Tết đón năm mới cũng rất quạnh quẽ.
Cứ tưởng năm nay cũng giống như những năm trước, nhưng không ngờ được rằng, ngày hôm sau lúc chuẩn bị ăn cơm trưa, bà dì họ trong truyên thuyết lúc trước đòi heo con của Hà Lệ Xu lại bất ngờ đến chúc tết, còn mang theo không ít quà cáp.
Cố Chi Nghiên chợt nhớ lại chuyện lúc trước Hà Lệ Xu kể, bà dì họ này chắc là tới để đòi heo nhỏ!
Di họ chừng năm mươi tuổi, gương mặt tròn trịa, ăn mặc thật chỉnh tê, còn dắt theo một đứa con gái đi cùng. Hai người bọn họ vừa vào nhà, nhìn thấy cái bụng của Cố Chi Nghiên đã đưa tay ra xoa xoa.
“Thế này là sắp sinh rồi nhỉ?” Mã Ngọc Liên cười híp mắt quan sát Cố Chi Nghiên:
“Lúc trước hai đứa cưới xin đột ngột quá, không để cho dì biết, vì không biết nên bọn dì không đưa tặng quà gì, các cháu cũng đừng thấy lạ nhé.”
Lần đầu tiên bị người lạ đột ngột chạm vào bụng như thế, Cố Chi Nghiên kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng lại, cô hơi nghiêng người, cười cười.
Còn chưa kịp đáp lời, Hà Lệ Xu đã kéo cô qua:
“Sao mà trách các em được, tình hình nhà họ An vẫn luôn không ổn định, nhà hai chúng ta cũng đã mười năm rồi không liên lạc, anh chị cũng khó mà thông báo được cho các em.”
Bà chỉ dùng dăm ba câu đã chỉ rõ quan hệ hai nhà mấy năm nay đã xa cách đến mức nào, đương nhiên là Mã Ngọc Liên hiểu, nhưng vậy thì liên quan gì.
Hiện tại nhà họ An đã rửa sạch tội, cứ bám lấy bọn họ, sau này lại qua lại với nhau không phải tốt hơn Sao.
“Chị nói thế là thế nào.”
Bà ta sờ sờ mũi, quay đầu bảo con gái đưa đồ bọn họ mang theo ra:
“Cũng may là lần này đến thăm kịp Cố Chi Nghiên đang mang thai, em đã chuẩn bị cho em bé mấy bộ quần áo, mọi người đừng chê.”