Lúc này là thời điểm rất tốt để trở về, không sợ trên đường bi người ta thấy, nhưng lại sợ trên đường trở về còn đụng phải Triệu Khang Vân, hai người không đi lại đường cũ, mà đi đường xa hơn để trở về nhà.
Về đến nhà khi bầu trời đã tối đen, nghĩ đến chuyện ban ngày bị theo dõi rình rập, An Tĩnh Nguyên lập tức nói Hà Lệ Xu mấy ngày nay phải cẩn thận quan sát.
Hà Lệ Xu gật đầu, hôm nay Tĩnh Hân bắt đầu làm việc, tuy rằng mọi người đối với việc để cô ấy làm người thống kê có ý kiến, nhưng vì mặt mũi của Triệu Chấn Quốc, bọn họ cũng đành nhịn, nhưng chuyện này cũng làm cho nhà họ An trở thành cái đinh trong mắt mọi người, đặc biệt là nhà họ Triệu.
“Yên tâm, mẹ rất cẩn thận.”
Bà cười nói.
Hà Lệ Xu nói xong thì đi đến phòng bếp, hôm nay tất cả mọi người bắt đầu làm việc, trong nhà cũng chỉ có bà cụ ở, cơm chiều cũng chưa có người nấu, lúc này bà mới làm hai phần, làm sao đủ ăn.
Vừa lúc hôm nay Cố Chi Nghiên cũng hái được không ít nấm dại, nhìn thấy bà đi vào phòng bếp, cô cũng cầm đồ tiến vào phòng bếp giúp đỡ.
Hà Lệ Xu nhìn thấy cô mang các loại nấm đi vào, vốn dĩ nghĩ sẽ rất tiện lợi nếu cho vào trong nồi, nhưng Cố Chi Nghiên không nghĩ như vậy.
Trời nóng bức, mỗi ngày đều ăn cháo ngô và bánh ngô kèm với các loại rau luộc, cô thật sự là ăn không nổi.
Cô thấy trong bếp có dưa chuột và củ cải, đơn giản làm một món rau trộn, trước tiên đem số nấm dại hôm nay hái được rửa sạch rồi trụng nước sôi, sau đó ngâm vào nước đá, dưa chuột và cải củ thái thành lát, lấy tỏi và các gia vị khác cho vào chén nhỏ, nêm nếm vừa vặn, cuối cùng cho dầu nóng trên bếp lò vào trộn cùng.
Khi một chén tràn đầy rau trộn đặt trên bàn, cay cay thú vị, chỉ một hồi toàn bộ đã được ăn sạch.
An Tĩnh Hân rất ít khi mở miệng, lúc này cũng rất cao hứng, không ngừng nói thơm ngon.
Bình thường cô ấy rất ít nói chuyện, càng đừng nói đến chuyện khen người khác.
Cố Chi Nghiên hơi nghi ngờ có phải em gái của chồng đang tâng bốc mình không.
“Thật sự ăn ngon như vậy sao?”
“Ăn ngon. Rất ngon miệng.”
An Tĩnh Hân gật đầu.
“Tay nghề của chị dâu thật tốt, lần trước chị nấu cơm là em đã biết.”
Cố Chi Nghiên quay đầu nhìn An Tĩnh Nguyên, An Tĩnh Nguyên cũng gật đầu.
“Ăn ngon lắm, anh cảm thấy ngon hơn đồ ăn nhà hàng nữa.”
Hà Lệ Xu cũng cười mỉm, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.
“Đáng tiếc bây giờ bà nội đã lớn tuổi không thể ăn cay, bà ấy chắc chắn cũng sẽ khen ngon.”
Cố Chi Nghiên bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, chuyện làm ăn quả thực cô không hiểu, nhưng mà việc buôn bán, không phải đều là về nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại hay sao? Kiếp trước vì muốn lấy lòng nhà họ Triệu, cô cũng nghiên cứu không ít đồ ăn, món chưng, món hầm, món chiên, thậm chí đến điểm tâm và đồ ngọt, cô đều làm được, giống như hôm nay có nhiều nấm mối, nếu không phải vì vấn đề thời gian, cô có thể làm thành tương nấm mối cất giữ, ăn với cơm rất ngon.
Chỗ Phương Kiến Quốc, hình như cái gì chú ấy cũng thu phải không?
Cô giương mắt nhìn người đàn ông, muốn nói với anh suy nghĩ của mình, nhưng người đàn ông ăn xong lau miệng, rồi quay sang nói với cô:
“Đợi thêm hai ngày anh đem số mật ong đó đi bán, chúng ta trở về nhà một chuyến nhé?”
Cố Chi Nghiên lấy lại tinh thần, biết anh nói về nhà là nhà của người nào, đột nhiên anh nói phải đi về, cô hơi kinh ngạc.
“Không phải mấy ngày hôm trước mới đi qua đó sao?”
An Tĩnh Nguyên ho nhẹ một tiếng, anh nói thẳng thắn:
“Chúng ta kết hôn vội vàng, lần trước cũng chỉ đưa ba mươi đồng làm sính lễ, anh nghĩ qua vài ngày nữa bổ sung thêm sính lễ.”
Cố Chi Nghiên nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, thật ra lần trước lúc lại mặt Hầu Tú Anh có đề cập với cô, dù nhà họ An kết hôn đột ngột, nhưng lại là bọn họ tự mình qua đó cầu thân, nếu nhà họ An vẫn không nghĩ tới chuyện sính lễ, thì đừng nói nữa.
Cô vẫn luôn không đề cập đến chuyện này, vốn dĩ cô nghĩ người đàn ông sẽ không để ý đến chuyện sính lễ, nhưng mà cô không ngờ hôm nay mới vừa đi lấy mật ong về thì anh đã nghĩ đến chuyện này.
“Mẹ em nói không cần phải gấp gáp.”
Cô chậm rãi nói.
“Lần trước đã đưa cũng được rồi.”
“Không được.”
An Tĩnh Nguyên nói thẳng, lần trước nhà họ Triệu đưa một trăm hai mươi đồng, anh sao có thể đưa sính lễ ít hơn con số này.
“Em không cần lo lắng, anh sẽ có tiền.”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Hà Lệ Xu cũng hơi xấu hổ.
“Chúng ta cũng không tổ chức tiệc rượu, tiền sính lễ quá ít sẽ khiến người khác chê cười chúng ta.”