An Tĩnh Nguyên ban đầu đúng là cũng có chút lo lắng, nhưng sau khi đến đây, sự cảnh giác và dè chừng của anh cũng buông lỏng đi không ít, anh chỉ cười nửa miệng nhắc nhở:
“Nếu như bên anh thực sự nói ra ngoài, thì đến lúc đó tôi nhất định sẽ kéo cả bên anh cùng xuống nước luôn.”
Hạ Đại Lâm nghe lời nói đầy bóng gió chướng tai như vậy cũng không nói gì, vì đây là lẽ thường tình, cũng dễ hiểu thôi.
Bởi hai vợ chồng này vẫn chưa biết rằng các nhà lãnh đạo ở trên đang có kế hoạch cải cách nền kinh tế trong nước.
Chỉ vài tháng nữa thôi, mấy chuyện mua qua bán lại vặt vãnh như vầy đã chẳng là vấn đề đáng lo ngại nữa.
Thể là anh ta cũng chỉ cười cười:
“Không sao, nếu tôi thực sự mang chuyện này phát tán ra bên ngoài thì anh cũng có thể làm vậy, còn nếu anh vẫn còn hàng thì mấy tháng sau cứ việc đến tìm tôi.”
Cố Chi Nghiên bên này nay giờ không dám nói nửa lời, bởi cô sợ mình sẽ nói năng linh tinh, cô chỉ nhìn An Tĩnh Nguyên chớp chớp mắt.
An Tĩnh Nguyên thấy sau này nếu có thể tiếp tục hợp tác với Hạ Đại Lâm thì đúng là rất tốt, nếu vậy sau này họ vẫn có thể bán mật ong của mình mà không cần phải tìm khách hàng mới có thể tiêu thụ được hết, không những thể chỗ này giá cả còn có thể tăng lên gấp đôi.
Đây quả đúng là một miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống.
Nhưng dù vậy anh cũng không thể tiết lộ quá nhiều điều cho người khác biết.
Sau khi suy nghĩ đắn đo một hồi, An Tĩnh Nguyên cũng không đồng ý luôn điều kiện đó, chỉ nói:
“Tôi cũng không thể đảm bảo rằng sau này còn có hàng nữa không, bởi anh biết đấy, mật ong không phải muốn tìm là có, nhưng nếu có thì tôi chắc chắn sẽ liên lạc với anh.”
Cố Chi Nghiên nghe thấy lời này có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại mới thấy, anh làm vậy chẳng qua là muốn mọi chuyện càng thêm chắc chắn hơn, nên cô chỉ ngậm miệng lại và không nói gì.
Hạ Đại Lâm bên này cũng không ép anh phải đồng ý luôn, anh ta thấy sắp đến giữa trưa rồi, thế nên đã mời An Tĩnh Nguyên và Cố Chi Nghiên cùng đi tới nhà ăn của họ ăn trưa.
Chuyện làm ăn hôm nay khá là ổn thỏa, chính vì vậy tâm trạng của An Tĩnh Nguyên cũng khá tốt, thiết nghĩ có khi cả trăm năm cũng chẳng lên huyện lần nào, hôm nay có một cơ hội để đi hẹn hò tốt như vậy, anh muốn đưa Cố Chi Nghiên đi dạo quanh thị xa một vòng.
Nghĩ thế cho nên anh đã rất khéo léo lịch sự từ chối lời mời ở lại dùng cơm, chỉ mở lời xin mấy tờ phiếu.
Hạ Đại Lâm thấy hai người từ chối thì cũng không cưỡng cầu gì thêm, anh ta lấy phiếu ra đưa cho hai người họ sau đó bảo người lái xe lai hai người họ đi đến bến xe buýt.
An Tĩnh Nguyên và Cố Chi Nghiên lên xe buýt và đi theo con đường trước đó, lúc hai người họ vào được nội thành thì cũng đã qua một tiếng rưỡi.
Mặc dù buổi sáng cô ăn rất nhiều nhưng đến giờ này rồi bụng của Cố Chi Nghiên đói đến cồn cào, An Tĩnh Nguyên thấy vậy kéo cô nhanh chân đến quán cơm.
Cố Chi Nghiên đúng là người mới sống lại, nhưng ở kiếp trước cô lúc nào cũng ru rú góc nhà, nơi thị xã phồn hoa này đi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là quán cơm hàng nước này nọ.
Nhà Hàng ở huyện rất to và rộng rãi, không những thế còn được trang trí đẹp hơn nhiều so với công xã, món ăn cũng không tệ, cô còn muốn xách chút đồ ăn về cho bà An nữa.
Cơm nước xong xuôi, An Tĩnh Nguyên lại nắm tay Cố Chi Nghiên đi ra ngoài, quay đi quay lại thế nào lại đi vào cửa hàng bách hóa ở phía bên kia.
Ngày trước sau khi bán được hai lần mật ong, số tiền đó ngoài dùng để mua sính lễ cho nhà họ Cố ra, số còn thừa đều cất đi, anh tính là để mua cho cô một món quà định tình, coi như bù đắp cho sự tủi thân của cô vì nhà họ An đã không tổ chức tiệc cưới.
Đợi đến khi hai người đứng sừng sững nơi quây bán đồng hồ, bấy giờ Cố Chi Nghiên mới nhận ra rồi nói:
“Anh muốn mua cho em một chiếc đồng hồ sao?”
An Tĩnh Nguyên khẽ ừ một cái, điệu bộ đang cố nén cười:
“Nói gì thì nói, nhà mình trước cũng từng là địa chủ đấy, vậy nên cũng phải mua một số thứ tốt tốt để có thể diện với người ta chứ?
Em thấy có đúng không?”
Mặc dù đây là những lời khá tự giễu nhưng Cố Chi Nghiên nghe xong cũng không khỏi mềm lòng.