Sau khi ra ngoài, Tiểu Ôn Lễ tò mò hỏi: “Cô, nước có ga uống ngon không?”
Lâm Dư Dư: “Uống ngon, uống ngon như uống sữa bột vậy, về nhà cô liền cho cháu uống.”
Tiểu Ôn Lễ vừa nghe uống ngon như sữa bột, liền cười nheo mắt lại.
Lúc hai người trở lại thôn Phạm gia, Lý Thu Hồng còn chưa về, Lâm Dư Dư mở chai nước có ga, chắt cho Tiểu Ôn Lễ nửa chén: “Uống từ từ thôi, không được uống quá nhanh, chỗ còn lại để lúc ăn cơm uống.” Chai nước có ga là chai nhỏ, thực chất cũng không có nhiều, chắt ra nửa chai cũng chỉ khoảng nửa chén.
Tiểu Ôn Lễ: “Vâng, cô uống trước đi.”
Lâm Dư Dư bưng chén lên nhấp môi một chút: “Được rồi, cháu uống đi.”
Tiểu Ôn Lễ không uống ngày, mà mở to mắt, hỏi cô: “Cô, uống ngon không?”
Lâm Dư Dư: “Ngon, mau uống đi, cô đi nấu cơm.”
Tiểu Ôn Lễ: “Vâng.” Thằng bé uống một ngụm nhỏ, sau đó hai mắt đều sáng lên, thằng bé không có lập tức nuốt xuống, mà vẫn ngậm ngụm nước có ga trong miệng.
Trước tiên Lâm Dư Dư đun nước nóng, sau đó dùng nồi niêu hâm canh gà, lại dùng mỡ gà xào đồ ăn, sau đó nấu cơm. Chờ Lý Thu Hồng tan làm, là có thể ăn cơm.
“Mua được ấm nước sao?” Lý Thu Hồng vừa đi vào, liền nhìn thấy ấm nước được đặt trên bàn ăn cơm, bà vẫn luôn muốn mua ấm nước, nhưng muốn mua ấm nước phải có phiếu công nghiệp, bà lại không có phiếu công nghiệp.
Lâm Dư Dư: “Hôm nay con dùng thịt để đổi phiếu.”
Lý Thu Hồng nói: “Không phải mang thịt đi tạo quan hệ sao? Con lấy nó…” Lý Thu Hồng muốn hỏi có phải mang đến bán ở chợ đen không, nhưng lại không dám hỏi, vì sợ Lâm Dư Dư trả lời là phải.
Lâm Dư Dư: “Mẹ nuôi, người đừng lo, con dùng thịt đi tạo quan hệ, là người bán hàng ở Cung Tiêu Xã mà con quen, con cho chị ấy thịt, chị ấu cho con phiếu công nghiệp, sau đó con liền dùng phiếu công nghiệp đi mua ấm mước.” Thật ra, Ôn Sùng cũng đưa cho cô mấy phiếu, nhưng cô bán thịt cho người ta, cũng phải lấy tượng trưng mấy phiếu.
Nghe được Lâm Dư Dư giải thích, Lý Thu Hồng thở nhẹ một hơi: “Dư Dư, có một số việc chúng ta không nên làm, quá nguy hiểm.”
Lâm Dư Dư: “Mẹ nuôi, người yên tâm.”
Tiểu Ôn Lễ: “Bà, uống trà.” Thằng bé lấy một chén nước sôi mang đến trước mặt Lý Thu Hồng, nhưng chén nước sôi này hơi ít, còn chưa đủ cho Lý Thu Hồng uống hai ngụm.
Nhưng Lý Thu Hồng vẫn rất vui vẻ khi cháu trai đưa nước cho bà: “Cảm ơn Ôn Lễ, cháu thật ngoan.” Tuy rằng ít, nhưng bà vẫn cầm chén uống một ngụm. Kết quả,…Đây,… Đây là nước ngọt?” Sau khi uống một ngụm, mới phát hiện đây không phải là nước sôi để nguội, bà đã nuốt xuống rồi.
Tiểu Ôn Lễ thấy vậy, liền ha ha cười lớn.
Lâm Dư Dư giải thích: “Đây là nước có ga, Tiểu Ôn Lễ cố ý cho người uống.”
Lý Thu Hồng cũng dở khóc dở cười: “Đứa nhỏ này, càng ngày càng lanh lợi.”
Lâm Dư Dư: “Đứa bé phải hoạt bát một chút mới tốt.”
Lý Thu Hồng: “Từ khi có con đến đây, thằng bé mới hoạt bát lên, con a, đối xử quá tốt với thằng bé, cho thằng bé kẹo sữa, sữa bột, còn mau cho thằng bé nước ngọt có ga.”
Lâm Dư Dư: “Bởi vì Tiểu Ôn Lễ nhà chúng ta là ngoan nhất a, đây là khen thưởng cho phần hát của Tiểu Ôn Lễ.” Lý Thu Hồng: “Hát cái gì?”
Tiểu Ôn Lễ: “Để cháu hát cho bà nghe.”
Lúc ăn cơm trưa, Lý Thu Hồng nói đến chuyện xảy ra lúc làm việc: “Hôm nay, buổi sáng lúc mới bắt đầu làm việc, Phạm Lan Hoa bị mẹ chạy theo đuổi đánh.”
Lâm Dư Dư ngạc nhiên: “Tại sao vậy? Con thấy Phạm Lan Hoa là một cô gái rất ngoan mà.” Tuy rằng không quá quen, nhưng ngày đó ở trên huyện đã gặp qua, cho nên ấn tượng của Lâm Dư Dư với Phạm Lan Hoa cũng không tệ, cảm thấy cô gái này cũng rất nhiệt tình.
Lý Thu Hồng: “Chính là Phạm Lan Hoa làm việc giúp cho Lâm Yến, chuyện này đã khiến mẹ của Lan Hoa vô cùng tức giận, đuổi theo Lâm Yến mắng Lâm Yến đang làm việc. Lại nói Phạm Lan Hoa cũng không hiểu chuyện, chính mình còn chưa xong việc, còn đi làm việc giúp cho Lâm Yến, để làm gì? Đúng là không hiểu sao.”