Về thôn Phạm gia, lại gặp Tiểu Ôn Lễ ở cửa thôn. Tiểu Ôn Lễ biết thứ bảy cô sẽ trở về, cho nên luôn đứng ở cửa thôn chờ cô.
Ở cửa thôn, có mấy đứa trẻ đang ngồi cùng nhau, Tiểu Ôn Lễ đang kể chuyện cho mọi người nghe, thằng bé còn câm mấy quyển sách mà Lâm Dư Dư mua cho, mấy đứa trẻ nghe vô cùng thích thú.
Lâm Dư Dư: “Tiểu Ôn Lễ.”
Tiểu Ôn Lễ ngẩng đầu, thấy Lâm Dư Dư vềm vội vàng gập sách: “Cô, cô đã về.”
Lâm Dư Dư: “Sao cháu lại ở đây?”
Tiểu Ôn lễ: “Cháu kể chuyện cho các bạn nghe, còn có thể ngồi chờ cô.”
Lâm Dư Dư: “Cháu kể chuyện gì cho các bạn?”
Tiểu Ôn Lễ vỗ vỗ quyển sách: “Cháu kể chuyện trong này.”
Trên đường về nhà, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Sau khi Lâm Dư Dư đã làm xong cơm tối, Lý Thu Hồng cũng đã về. Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ, Lâm Dư Dư đến nhà đại đội trưởng: “Đại đội trưởng…”
Nhà đại đội trưởng cũng đang ăn cơm tối, thấy Lâm Dư Dư đến, đại dội trưởng nói: “Bác sĩ Lâm, cô thực tập ở đó mấy tuần nữa rồi đi thực tập ở bệnh viện huyện?”
Lâm Dư Dư: “Đại đội trưởng, hôm nay tôi tới ngài là để nói vê chuyện thực tập ở bệnh viện huyện.” Sau đó, Lâm Dư Dư nói lại những gì Trương Quốc Hoành nói,”Thực xin lỗi đại đội trưởng, vốn dĩ tôi cho rằng tôi có thể đi thực tập ở bệnh viện huyện, nhưng nói thật, tiếp tục thực tập ở sở vẫn thích hợp với tôi hơn, cho nên chuyện đi thực tập ở bệnh viện huyện, tôi sẽ không đi.”
Đại đội trưởng nói: “Vốn dĩ tôi cho rằng cô có thể đi bệnh viện huyện, để làm rạng danh đại đội của chúng ta, nhưng lời cô nói cũng rất có lý, đi theo bác sĩ Trương học hỏi kinh ngiệm, đây cũng là chuyện vô cùng quan trọng. Đúng rồi, trạm y tế của thôn cũng sắp xong rồi, tôi dẫn cô đi xem.”
Lâm Dư Dư: “Được.”
Đi đến văn phòng thôn, nhìn một vòng sở vệ sinh, thật sự là sửa lại theo đề xuất của cô: “Đại đội trưởng, tốc độ của mọi người thật nhanh, tất cả các tủ đều đã có.”
Đại đội trưởng: “Chuyện xây dựng trạm y tế mọi người trong thôn đều rất quan tâm, cho nên tốc độ rất nhanh.” Nói xong, ông đưa chìa khoá cho Lâm Dư Dư: “Đây là chìa khoá của trạm y tế, nếu đã sửa xong, chìa khoá này nên đưa chô cô.”
Lâm Dư Dư: “A, được.”
Sau khi đại đội trưởng rời đi, Lâm Dư Dư ở lại nhìn một chút, cũng rời đi.
“Yến Tử.” Trên đường trở về liền gặp được Lâm Yến, lúc đó cô ta đang xách thùng gỗ đi múc nước.
Lâm Yến nhìn thấy Lâm Dư Dư: “Dư Dư, cậu đã về rồi? Các cậu đã kết thúc thực tập rồi sao?”
Lâm Dư Dư: “Thứ sáu hàng tuần tớ đều về, lúc đầu hai tháng đã kết thúc, nhưng tớ phải thực tập thêm ba tháng, phải học tập thêm một chút.”
Lâm Yến nghe xong, cười miễn cưỡng trả lời: “Vậy cũng tốt, thực tập ở bệnh viện vừa nhàn lại vừa có công điểm, nếu tớ cũng hiểu được thì tốt rồi.”. Nói đến chuyện này, Lâm Yến lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: “Dư Dư, chờ cậu kết thúc thực tập, trở về làm việc ở trạm y tế, thì có muốn tuyển trợ lí hay không?”
Lâm Dư Dư nghĩ: “Đương nhiên là có.”. Thật sự là muốn, đến lúc đó hai người sẽ cùng nhau hái thuốc, làm mấy việc linh tinh, cô cũng có thể dạy cho đối phương một ít kiến thức.
Lâm Yến nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng nói với Lâm Dư Dư: “Cậu có thể nói với đại đội trưởng, cho tớ làm trợ lí của cậu không?” Lâm Dư Dư không nghĩ là Lâm Yến sẽ đề nghị chuyện này: “Chuyện này tớ không tự quyết định được.”
Lâm Yến: “Cậu đề nghị với đại đội trưởng, ông ấy nhất định sẽ đáp ứng, rốt cuộc cậu là bác sĩ, câu muốn tuyển ai làm trợ lý, còn không phảit cậu chỉ cần nói một câu sao. Dư Dư, cậu biết không, gần đấy tớ làm việc vô cùng mệt mỏi, tớ thật sự rất mệt mỏi, tớ muốn khóc a.”
Lâm Dư Dư: “Tớ biết cậu làm việc rất mệt, hơn nữa tớ cũng đã làm việc như vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể tự mình khắc phục, rồi sẽ quen, rốt cuộc cuộc sống như vậy vẫn còn dài.”
Lâm Yến: “Cậu giúp tớ đi, Dư Dư, chúng ta là bạn tốt mà, cậu mau giúp tớ đi.”
Lâm Dư Dư: “Thực xin lỗi, chuyện này tớ thật sự không giúp được, nếu lúc đó tuyển trợ lí, nhất định sẽ chọn lựa một cách công bằng, nếu tớ chỉ định chọn cậu, mọi người sẽ nghĩ tớ thế nào? Nhưng chuyện này tớ không giúp được, nhưng tớ có một ý này, nếu thành công, có lẽ cậu sẽ không cần phải đi làm nữa.”