Hơn nữa, hai ngày này bà ấy tìm chị, qua hai ngày ở chung, chị cảm thấy thím Tiên cũng không như ấn tượng xấu lúc trước, ít nhất có bà ấy, ở trong nhà sẽ không khổ. Đến cả Phạm Quốc Đồng, chị cũng đã ở chung với anh ta, có một số người, chỉ là do chúng ta đã tưởng tượng về người đó quá nhiều, chỉ khi ở chung mưới biết được người đó là người như thế nào, chị tin, chị có thể quản được Phạm Quốc Đồng.”
Nghe Trần Hà nói như vậy, Lâm Dư Dư biết cô ta đã quyết, nhưng những lời kia cô vẫn muốn nói: “Vậy chị Trần biết Phạm Quốc Đồng đã từng ở cùng Đàm Thanh không?”
Trần Hà nói: “Chị biết, thím Tiền đã nói với chị. Bà ấy nói Phạm Quốc Đồng với Đàm Thanh cũng không được tính là ở bên nhau, nhưng để phòng chị tin vào những lười gièm pha, bà ấy vẫn nói với chị chuyện này, rõ ràng Đàm Thanh đã ở bên Phạm Cường, nhưng bởi vì Phạm Quốc Đồng là công nhân, cho nên mới… Đến cả Phạm Quốc Đồng, anh ta cũng chỉ muốn tìm vợ, cho nên liền tin lời Đàm Thanh, cho rằng Đàm Thanh thích anh ta. Nhưng mà Dư Dư, chị còn muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã khen chị trước mặt thím Tiền, cũng cảm ơn em hôm nay đã cố ý tới nhắc nhở chị, chị hiểu ý của em, cảm ơn em.”
Lâm Dư Dư: “Nếu chị Trần đã biết, em cũng không biết nói gì, chị cũng không cần cảm ơn em, hai tháng lúc mới xuống nông thôn, chị luôn chăm sóc em, em vẫn luôn muốn cảm ơn chị, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Trước kia em không nói gia, nhưng mọi người đối xử tốt với em, em đều ghi tạc trong lòng.”
Trần Hà: “Lúc trước quả thật em không hay nói chuyện, rất yên tĩnh hướng nội, rất trầm mặc, vẫn luôn ở cùng với Lâm Yến, nhưng ấn tượng của mọi người về em đều rất tốt, bởi vì em rất chăm chỉ. Nhưng hiện tại em càng tốt hơn so với trước kia, trước kia em chỉ biết làm việc, không biết suy nghĩ cho bản thân. Lúc trước chúng ta không thân, chị cũng không biết nói gì, nhưng em như hiện tại là tốt rồi.” Lâm Dư Dư cười cười, hai người đều biết người kia muốn nói gì.
Lâm Dư Dư: “Chị Trần, em đi đây, nếu chị muốn mua cái gì cứ tìm em, em ở trấn trên, cũng tiện mua đồ ở Cung Tiêu Xã. Đúng rồi, hai người đã định ngày rồi sao? Đấn lúc đó em sẽ tới uống rượu mừng.”
Trân Hà: “Em sẽ là người nhà mẹ đẻ của chị, chị ở đây không có người thân, cũng không có bạn bè, em cứ coi như mình là người thân ruột thịt của chị, để giữ thể diện.”
Lâm Dư Dư: “Được, ngày cưới là ngày nào?”
Trân Hà: “Một tháng nữa, ngày 9 tháng 8, vừa vặn là chủ nhật.”
Lâm Dư Dư: “Được, đến hôm đó em sẽ tặng chị một kinh kỷ.”
Trân Hà tò mò: “Kinh hỷ gì vậy?”
Lâm Dư Dư: “Không thể nói, nếu nói ra liền không bất ngờ, em đi về trước đây.”
Trần Hà: “Được, chỉ tiễn em.”
Lâm Dư Dư đi ra khỏi phòng Trần Hà, bên ngoài không có ai, Trần Kiều ngồi nghỉ ngơi ở sân lúc nãy cũng không thấy.
Thủ đô, bộ ngoại giao.
Thịch thịch thịch…
“Ôn trợ lí, bảo về nói anh có bưu kiện, tôi đi lấy thư, thuận tiện liền cầm lên cho anh.”
Ôn Sùng ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện: “Cảm ơn.” Anh đứng dậy, lấy bưu kiện từ tay nữ đồng nghiệp.
Nữ đồng nghiệp năm nay hai mươi hai, trong nhà cũng có bối cảnh, ánh mắt lại cao, cho nên vẫn luôn không có đối tượng. Vào đây nửa năm, đã nhất kiến chung tình với Ôn Sùng, ngày thường sẽ luôn cố ý tới gần. Ở thời đại này không có khái niệm cao lãnh, nhưng nếu có, hình tượng của Ôn Sùng ở đơn vị chính là cao lãnh. Cũng bởi vì hình tượng này, các nữ đồng chí cũng không biết thổ lộ như thế nào, tiếp cận thế nào. Nhưng, cô ta cũng không nóng nảy, bởi vì Ôn Sùng chưa kết hôn, ngày thường cũng không hay lui tới với nữ đồng chí nào.
Ôn Sùng nhìn thấy địa chỉ gửi bưu kiện, không khỏi cong cong khóe miệng, nhìn chữ vết liền biết, là bác sĩ Lâm gửi tới, chắc là đã nhận được đèn pin anh gửi, cho nên gửi đồ để cảm ơn anh đi.
Nữ đồng chí nhìn thấy anh cười liền bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Ôn Sùng cười. Trong lòng mọi người, Ôn Sùng luôn không câu nệ, cũng không cười nói, tuy không nghiêm khắc, nhưng bởi vì xuất thân là quân nhân, cho nên trên người luôn mang khí chất nghiêm túc, khiến người khác bình thường cũng không dám nhiều lời.