Trước tiên Ôn Sùng về nhà một chuyến: “Chú Trọng.”
Ôn Trọng: “Đại thiếu gia đã về, cậu ăn cơm trưa chưa?”
Ôn Sùng đưa bưu kiện cho ông: “Còn chưa ăn, đây là đồ bác sĩ Lâm gửi tới.”
Ôn Trọng nhìn bưu kiện một chút:”Cá khô, quả khô, còn có nhân sâm, sao bác sĩ Lâm lại gửi nhân sâm? Bác sĩ Lâm thật có tâm, lần trước gửi mộc nhĩ, nấm, những thứ đó hầm với thịt ăn rất ngon, lần này lại gửi cá khô.”
Ôn Sùng cười cười. Từ khi tìm được Ôn Lễ, ở nhà anh đã cười rất nhiều.
Ôn Trọng: “Nếu không biết, tôi còn nghĩ bác sĩ Lâm là đối tượng của đại thiếu gia đấy.”
Ôn Sùng: “…”
Ôn Trọng: “Đại thiếu gia, bây giờ cũng đã tìm được Ôn Lễ, tuy chúng ta phải đối phó với Dương gia, nhưng chúng ta cứ từng bước đối phó vớ nhà bọn họ, cậu hiện tại cũng đã có sự nghiệp thành công, cũng nên kết hôn. Lão gia và lão phu nhân ở bên kia cũng lo lắng nhất là cậu, nếu cậu có đối tượng kết hôn, bọn họ nhất định sẽ rất vui.”
Ôn Sùng: “…” Trước kia chưa tìm được Ôn Lễ, chú Trọng chưa bao giờ giục anh về chuyện kết hôn, hiện tại đã tìm được Ôn Lễ, chú Trọng lại có mục tiêu mới, điều này khiến Ôn Sùng có chút dở khóc dở cười.
Đúng là đã tìm được Ôn Lễ, tảng núi đè nặng trong lòng anh đã không còn, nhưng thù của chị cả, anh nhất định phải báo. Không chỉ vì thù của chỉ cả, mà nếu Dương gia vẫn tôn tại, sẽ là hại rất nhiều người vô tội, nên anh cũng không có ý định buông tha.
Ôn Trọng: “Đại thiếu gia, năm nay cậu 25 tuổi, mấy năm nữa đã 30 tuổi, lại qua mấy năm 30 tuổi nữa, chính là đến tuổi ôm cháu rồi.” Ôn Sùng: “…” Anh còn chưa kết hôn, chú Trọng đã sắp xếp xong đến chuyện ôm cháu.”Chú Trọng, chuyện này tôi hiểu rõ, hơn nữa dù tôi chưa kết hôn, nhà họ Ôn cũng đã có hậu bối, Ôn Lễ đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa, lúc chị tôi ly hôn Ôn Lễ đã theo chị ấy trở về, cho nên Ôn Lễ sẽ chuyển hộ khẩu từ nhà họ Lâm về nhà họ Ôn, cho nên về sau chính là con trai tôi, chờ khi Ôn Lễ lớn lên rồi kết hôn, cũng có thể ôm được.”
Ôn Trọng: “Ôn Lễ là Ôn Lễ, con của cậu là con của cậu, không giống nhau. Đại thiếu gia, không lẽ cậu nghĩ cả đời này sẽ không kết hôn sao? Cậu lo lắng sau khi kết hôn, thiếu phu nhân sẽ không đối xử tốt với Ôn Lễ sao?”
Ôn Sùng xác định chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, sao lại nghĩ đến chuyện sau khi cưới vợ sẽ đối xử không tốt với Ôn Lễ?
Ôn Trọng: “Đại thiếu gia, nếu cậu lo lắng thiếu phu nhân đối xử không tốt với Ôn Lễ, tôi cảm thấy bác sĩ Lâm cũng rất tốt, cô ấy đối xử rất tốt với Ôn Lễ, cũng là người chu đáo, còn gửi cho cậu bưu kiện, cho nên quan hệ của cô ấy với Ôn Lễ nhất định rất tốt, cho nên nếu trở thành mợ của Ôn Lễ, nhất định sẽ không trở thành mấy người mẹ kế bắt nạt con riêng của chồng.”
Ôn Sùng bất đắc dĩ nói: “Chú Trọng, bác sĩ Lâm mới 16 tuổi, tôi đã 25 tuổi, hơn nữa tôi cảm thấy chú nên lo cho hôn sự của Ôn Hiền trước, tôi dù gì vẫn còn Ôn Lễ, sẽ không lo về sau, nhưng Ôn Hiền không có. Cho nên chú nên điện thoại thúc giục cậu ta, công việc của cậu ta ở bên kia cũng đã ổn định, có thể cưới vợ sinh con được rồi.”
Ôn Trọng: “Đại thiếu…” Cũng phải thúc giục con trai ông nữa.
Ôn Sùng: “Tôi đi ăn cơm trước, chờ lúc nữa sẽ đi bách hóa mua đồ cho bác sĩ Lâm.”
Ôn Sùng ăn cơm xong, lại đến bách hóa của công ty.
Ở huyện nhỏ gối đỏ có lẽ sẽ không mua được, nhưng ở thủ đô chỉ cần có phiếu, đồ gì cũng có thể mua. Nhưng vẫn đề là, Ôn Sùng là lần đầu tiên đi mua cái này, cho nên cũng không biết chỗ nào, chỉ có thể hỏi người khác. Ôn Sùng đến chỗ quầy, hỏi: “Xin chào nữ đồng chí, làm phiên một chút.”
Người bán hàng ở quầy cũng rất lễ phép nói: “Vì nhân dân phục vụ, xin chào đồng chí, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Không thể không nói, rất nhiều người đều nói người bán hàng ở bách hóa công ty nói như rồng leo, làm như mèo mửa, nhìn người mà đối xử. Nhưng, không phải tất cả đều như vậy, ít nhất người bán hàng ở trước mặt anh cũng có thái độ tốt, đương nhiên, khí chất cùng cách ăn mặc của Ôn Sùng đều cho thấy anh là người có thân phận, có điều kiện, cho nên thái độ của người bán hàng đương nhiên sẽ tốt.
Ôn Sùng:”Tôi muốn mua gối, xin hỏi vị trí ở đâu?”