Lâm Dư Dư: “Không có, tớ chỉ nghe được vài câu đằng sau là Phạm Lan Hoa nói anh trai cô ấy không còn trong sạch và muốn cậu phụ trách.”
Lâm Yến nghe xong, vừa tủi thân vừa tức giận: “Gia đình họ gây rối, rõ ràng người bị hại là tớ nhưng lại muốn tớ phụ trách. Rõ ràng coi tớ là người dễ bị bắt nạt.”
Lâm Dư Dư không tiếp câu nói đó vì trong ký ức của nguyên chủ, lúc vừa nông thôn thì Lâm Yến cũng tủi thân nói với nguyên chủ là làm việc ở đây quá mệt mỏi. Cô ta chưa từng phải sống như vậy, sau đó nguyên chủ vì quý trọng đoạn tình bạn này mà chủ động làm việc giúp cô ta.
Nhưng Lâm Dư Dư không phải nguyên chủ, cô sẽ không vì Lâm Yến oán giận vài câu mà chủ động nhận gánh nặng này nhưng cô chịu người khác nhờ cậy: “Hôm nay, tôi ở trạm Vệ Sinh, là Tiền Liệt tới tìm tớ nói cậu đang khóc trên núi. Nhờ tớ tới xem.
Lâm Yến nghe xong liền sửng sốt, ngay sau đó đỏ mắt lại rơi lệ. Cô ta đã xảy ra quan hệ với anh trai của Phạm Lan Hoa, cô ta không có khả năng ở bên cạnh Tiền Liệt. Một cô gái không còn trinh tiết thì nhà ai muốn? Cô ta tự nhận không xứng với Tiên Liệt nên càng nghĩ càng tủi thân, lại khóc.
Phụ nữ ở thời đại này rất xem trọng trinh tiết nên cô có thể hiểu tâm tình của Lâm Dư Dư, Lâm Yến khóc Lâm Dư Dư chỉ có thể an ủi. Vì có một số việc mình không có sức lực để làm, nói nhiều lời an ủi chỉ lãng phí nên cô chờ Lâm Yến khóc, khóc xong thì thôi.
Lâm Yến khóc một hồi lâu, mới dân ngừng lại: “Dư Dư, tớ nên làm gì bây giờ?”
Lâm Dư Dư: “Tớ không biết cậu xảy ra chuyện gì, cậu ói cụ thể cho tớ nghe?”
Lâm Yến do dự vì loại chuyện mất mặt lại ném danh dự này, cô ta không biết nên nói thế nào. Lâm Dư Dư: “Cậu có thể không nói nhưng cậu nghĩ gia đình Phạm Lan Hoa sẽ không nói? Xem tình huống hôm nay, nhà bọn họ luôn đuổi theo cậu không bỏ, cậu †ự mình cân nhắc đi.”
Lâm Yến chấn động trong lòng, với cô ta thì đó là chuyện mất mặt nhưng với gia đình Phạm Lan Hoa thì lại không phải chuyện mất mặt. Trong sự việc này, nhà trai không mất mặt, mất mặt chỉ là nhà gái nên cô ta cắn răng nói. Vì Lâm Dư Dư nói rất đúng, cô ta không nói nhưng gia đình Phạm Lan Hoa thì sao?”Chuyện là thế này…” Cô ta kể từ đầu tới cuối một lần.
Lâm Dư Dư nghe xong, tâm trạng khó dùng một lời nói hết, với lại chuyện này không phải Lâm Yến hồ đồ vì dù sao trong hai ba năm nay, cô ta có mối quan hệ khá tốt với Phạm Lan Hoa. Hai người thường thân cận nên gia đình Phạm Lan Hoa đều biết cô ta. Cô ta tới nhà bạn bè ăn một bữa cơm để chúc mừng sinh nhật bạn bè là việc hết sức bình thường nhưng… có thể nhầm lẫn giữa rượu đế và nước lọc. Hơn nữa: “Cậu uống một ngụm rượu liền say?”
Lâm Yến: “Ừ, ở nhà từng uống qua…” Lời nói đến bên miệng, cô ta từng nói chuyện này với Phạm Lan Hoa. Hẳn là năm trước, lúc Lâm Dư Dư ủ rượu nho thì cô ta nói không có vận may để uống vì cô ta uống một ngụm rượu là say. Lâm Yến không phải đứa ngốc nên cô liền hiểu rõ: “Là Lan Hoa sao?”
Lâm Dư Dư: “Tớ không biết, theo lý thuyết rượu trắng và nước sôi không dễ nhầm lẫn với nhau. Hơn nữa, những việc này quá trùng hợp nhưng bây giờ đó không phải là vấn đề. Vấn đề là nên giải quyết chuyện này thế nào?” Lâm Yến là bên chịu thiệt vì dù sao cô ấy không có nhân chứng. Dù có chứng nhân, cô ấy không dám làm ầm lên vì danh dự của phụ nữ rất quan trọng.
Lâm Yến hết cách: “Tớ không muốn kết hôn với anh trai của Phạm Lan Hoa nhưng họ luôn… Bọn họ còn nói trong chuyện này thì anh trai của cô ấy là người bị hại, muốn tìm lại trinh tiết gì đó cho anh trai cô ấy. Dư Dư, tôi nên làm gì bây giờ?”
Lâm Dư Dư: “Tất nhiên là không thể tới gia đình đó, cậu chỉ có hai lựa chọn. Một là kết hôn và hai là không kết hôn. Nếu không muốn kết hôn, vậy phải chuẩn bị tâm lý cho việc không kết hôn. Vấn đề lớn nhất là gia đình họ Phạm sẽ làm âm chuyện này, sau khi chuyện này bị đồn đi thì mọi người đều sẽ biết chuyện này.”