“Còn kia thì luôn đem đồ nhà chồng đến nhà mẹ đẻ, nhà chồng cũng sẽ có ý kiến, nói không chừng còn đuổi cô ấy.”
“Nhà chồng người ta điều kiện tốt, cũng không quan tâm tới mấy đồ đó.”
“Con gái Á Cầm chính là bác sĩ, tự mình cũng kiếm được đồ.”
“Ai sẽ đuổi con dâu là bác sĩ?”
Lâm Dư Dư đương nhiên không biết bản thân đã là chủ đề thảo luận của phụ nữ ở đây. Lúc này, cô cùng Ôn Sùng đã ngồi ở phòng khách của Chương gia.
Nhà họ Chương không lớn, nhưng nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ. Lưu Á Cầm rót trà cho con rể và con gái: “Mẹ đi làm cho hai đứa bát mì, các con ăn cơm trưa chưa?”
Lâm Dư Dư: “Được ạ, cảm ơn mẹ.” Bọn họ đúng là chưa ăn cơm trưa, xuống xe lửa trước tiên tìm nhà khách, đem hành lý của để ở đó, sau đó cầm đồ đến Chương gia.
Lưu Á Cầm: “Khách sáo với mẹ làm gì?”
Bởi vì là nhà ngang, diện tích nhỏ, cho nên phòng bếp cũng là phòng ăn. Thật ra, kiểu nhà ngang này căn bản không có phòng bếp, lúc mọi người nấu cơm, đều đi ra ngoài. Nhưng Lưu Á Cầm đã sửa lại, đem một căn phòng có ban công làm thành phòng bếp cùng phòng ăn. ở ban công để hai cái lò có thể làm phòng sách, nhưng, phòng lại ở chỗ tối, không có cửa sổ. Nhưng dù sao cũng hơn là không có phòng bếp, tốt hơn là xuống lầu nấu cơm.
Lưu Á Cầm nấu hai bát mì, còn thả thịt khô Lâm Dư Dư gửi đến vào, miếng thịt khô đặt trong bát mì, lại vô cùng ngon.
Cả một đời Lưu Á Cầm làm bà chủ gia đình, nên tài nấu nướng của bà rất tốt, lúc Lâm Dư Dư ăn mì, liền nhớ tới miến chua cay. Chờ bọn họ ăn cơm xong, Lưu Á Cầm dọn dẹp xong, liền nhịn không được hỏi: “Dư Dư, con với Tiểu Ôn tại sao lại quen biết? Tại sao trước kia đều không thấy con nhắc đến Tiểu Ôn?”
Lâm Dư Dư: “Bọn con biết nhau năm 70, lúc đó vừa gặp đã yêu.” Sau đó nói về chuyện Ôn Lễ: “Anh Sùng là cậu của Ôn Lễ, con với anh Sùng vì Ôn Lễ mới quen.. Sau đó, bởi vì trong lòng con có anh ấy, cho nên không muốn tìm đối tượng, anh ấy cũng bởi vì trong lòng có con, cho nên vẫn không kết hôn. Cho đến tận năm nay, anh ấy đã giải quyết xong chuyện trong nhà, trở lại đón Ôn Lễ, chúng con lần nữa gặp lại, vậy là chúng con liền kết hôn.”
Lưu Á Cầm không nghĩ con gái và con rể lại quen nhau như vậy, dưới ánh nhìn của bà, sau năm qua con rể vì lo lắng cho con gái mà không có kết hôn, đã đủ chứng minh là một người đàn ông chân tình, hơn nữa Ôn Lễ là do con gái nuôi lớn, sau này hai người ở chung cũng không phiền phức, cho nên cưới người này quả thật không sai.
Điều lo lắng duy nhất chính là, điều kiện nhà con rể quá tốt, sợ con gái sẽ phải chịu thiệt thòi.
Lâm Dư Dư biết suy nghĩ của bà, liền nói với Lưu Á Cầm: “Mẹ, con muốn đi vệ sinh, nhà vệ sinh ở đâu? Mẹ đưa con đi một chút.”
Lưu Á Cầm: “Phòng ở cuối cùng chính là nhà vệ sinh, được rồi, mẹ đưa con đi. Tiểu Ôn, con ngồi đây một chút.”
Ôn Sùng: “Không sao ạ.”
Lâm Dư Dư đi ra cùng Lưu Á Cầm, Lâm Dư Dư liền nói: “Mẹ, mấy năm nay con ở thôn Phạm mở một nhà máy rượu, bán thuốc, kiếm được một chút, con dùng số tiền này mua một căn nhà ở thủ đô, cho nên con gái của mẹ là người có tiền, có nhà, không có chuyện không xứng với anh Sùng, mẹ không cần lo lắng.”
Lưu Á Cầm: “Nhiều tiền như vậy?” Bà biết chuyện của con gái, dù sao con gái cũng có nhắc đến, Chương Long viết thư về nhà cũng có nói qua. Nhưng bà không nghĩ con gái lại kiếm được nhiều tiền như vậy. Bà nghĩ cứ coi như con gái giống như lời Chương Long nói, kiếm được tầm mấy trăm tệ. Vốn dĩ còn nghĩ, bà lấy tiền riêng ra, đưa cho con gái, sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng bây giờ, so với tiền và nhà của con gái, những cái này của bà liền không đáng chú ý. Mấy năm nay, cũng tích được hơn mấy trăm.
Hai mẹ con đi một lúc liền trở lại, căn bản không có đi vệ sinh. Chính là, Lâm Dư Dư để Lưu Á Cầm yên tâm mới gọi bà đi cùng.
Trở lại phòng, Ôn Sùng nhìn về phía Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư nháy mắt với anh mấy con, Ôn Sùng biết, vợ anh đã khiến mẹ vợ thông suốt.