Lâm Dư Dư tò mò: “Thông báo cái gì?”
Đại đội trưởng: “Cấp trên thông báo với công xã trong huyện là mỗi đại đội sản xuất chọn ra vài thanh niên trí thức hiểu y dược. Sau đó, họ sẽ tham gia cuộc thi của trấn, thanh niên trí thức vượt qua cuộc thi sẽ thực tập ở công xã hai tháng. Sau đó sẽ chọn ra một thực tập sinh ưu tú thực tập ba tháng ở bệnh viện trong huyện.
Dù là thực tập ở công xã hay trong huyện thì đều trở về đại đội, trở thành nhân viên y tế của đại đội. Mấy ngày nay, chúng ta có quan sát Lý Thu Hồng thì hôm nay tôi còn phát hiện cơ thể của Lý Thu Hồng tốt hơn rất nhiều. Cho nên, tôi quyết định đưa danh gạch này cho cô.”
“Thanh niên trí thức Lâm cô cũng không cần cảm thấy áp lực. Chúng tôi không cầu danh gạch thực tập trong bệnh viện của huyện, cô chỉ cần thông qua cuộc thi công xã của trấn là chúng tôi vui mừng rồi. Sau này, đại đội của chúng ta có nhân viên ý tế thì mọi người an tâm hơn.”
Thư ký: “Đúng vậy. Cho nên cô phải nắm chặt cơ hội này nha.”
Kế toán: “Chúng ta đều chờ tin tốt của cô.”
Lâm Dư Dư: “… Không được không được. Không thể trực tiếp đưa danh gạch này cho tôi được.”
Đại đội trưởng: “Làm sao? Không lẽ cô sợ sao? Lo lắng không thông qua cuộc thi?
Lâm Dư Dư giải thích: “Không phải. Nếu các ngài trực tiếp đưa danh ngạch cho tôi, sẽ làm những người khác không phục, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng mọi người. Mọi người sẽ cảm thấy các ngài không công bằng, vậy đối các ngài không tốt. Cho nên, ý tôi là thông báo việc này rồi cố ý hướng mọi người báo danh… Tôi nắm chắc là không có vấn đề gì.” Đại đội trưởng vừa nghe, cùng thư ký và kế toán hai mặt nhìn nhau. Họ cảm thấy Lâm Dư Dư nói đúng, vẫn là đứa nhỏ này suy xét cẩn thận. Thật ra, không phải Lâm Dư Dư cẩn thận mà do đại đội trưởng và thư ký đều là người đứng đầu thôn, nói thẳng ra là đầu xà.
Ở chỗ này, chuyện gì cũng do bọn họ trực tiếp quyết định, muốn đưa danh ngạch cho ai thì cho người đó. Hơn nữa, dưới cái nhìn của họ thì những người khác không hiểu dược liệu nên dứt khoát đưa cho Lâm Dư Dư cũng không có gì đáng trách, căn bản không sợ người khác nói cái gì.
Nhưng Lâm Dư Dư không nghĩ vậy, nếu cô muốn danh ngạch thì phải tự mình giành được. Danh ngạch này không phải do mọi người nhường, không phải đại đội trưởng đưa cho cô mà chính cô tự mình có được. Nếu không sau này, mọi người sẽ nói là do mọi người nhường nên cô mới được vậy. Cô không muốn công lao của mình trở thành lý do của người khác.
Nhưng đại đội trưởng và thư ký cảm thấy Lâm Dư Dư suy nghĩ cẩn thận như vậy là vì họ nên họ thấy đây là một đứa nhỏ tốt. Ngay cả kế toán khi nhìn Lâm Dư Dư thì ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng.
Đại đội trưởng: “Được, việc này liền dựa theo ý cô mà làm. Nhưng mà còn có một việc phải nói trước, tiện nghi cho Phạm Quốc Đống.”
Lâm Dư Dư: “Chuyện gì ạ?”
Đại đội trưởng nói ra chuyện này, cũng là dở khóc dở cười: “Bởi vì chuyện này được đăng lên báo chí, Phạm Quốc Đống trở thành ví dụ cho việc anh hùng cứu người. Trong huyện… hoặc có thể trong công xã muốn dùng chuyện này khích lệ lòng dân. Cho nên, họ còn chuẩn bị cho một công việc Phạm Quốc Đống. Đây là khói xanh bốc lên trên phần mộ tổ tiên của nhà Phạm Quốc Đống.”
Lâm Dư Dư: “…” Đại đội trưởng lợi hại, thế mà cũng nghĩ ra được.
Thư ký: “Theo ý của tôi thì đó cũng là chuyện tốt, nhóm côn đồ không xấu mà chỉ là lười biếng. Giờ có Phạm Quốc Đống làm ví dụ, nói không chừng mọi người lại có chí tiến thủ đó.”
Đại đội trưởng: “Hy vọng như thế.”
Nói xong chuyện tốt đó, Lâm Dư Dư liền trở về nhà họ Lý.
Lý Thu Hồng đang nấu ăn, Tiểu Ôn Lễ ở cạnh hỗ trợ nhóm lửa.
Nhìn thấy Lâm Dư Dư đã trở lại, Lý Thu Hồng vội hỏi: “Thế nào? Là chuyện tốt sao?”
Lâm Dư Dư kể chỉ tiết mọi chuyện: “… Đại khái giữa trưa, trong thôn sẽ mở cuộc họp nói về sự kiện này.”