Có người xuất ngũ là vì chấn thương hoặc là thương ở chỗ khác. Lý do xuất ngũ của Ôn Hiền đúng là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vì lý do này nên nó thuận tiện cho việc Ôn Hiền chạy tới nhiều địa phương để tìm đứa nhỏ. Mỗi một chỗ anh tới đều có cảnh sát, dưới thư xuất ngũ này thì thân phận của anh không hề vấn đề, cảnh sát cũng sẽ tận lực hỗ trợ. Nếu anh chỉ là một người bình thường, nhờ cảnh sát địa phương hỗ trợ thì có lẽ cảnh sát sẽ đưa ra đáp án là đã chết hoặc không giúp được.
Đại đội trưởng nhìn chứng nhận sĩ quan cùng thư xuất ngũ của Ôn Hiền liền không nghi ngờ. Dù sao cũng là do cảnh sát mang Ôn Hiền nên chắc không có gì khả nghi, chỉ là ông ấy muốn cẩn thận một chút.
“Vậy… vậy bây giờ hai người muốn mang đứa nhỏ đi?” Nhìn thần thái của người này thì biết đó không phải là người bình thường. Đại đội trưởng đương nhiên không biết thần thái, chỉ là nhìn xem bộ dáng vị này không phải là người bình thường, chắc chắn là người có điều kiện. Nếu Ôn Lễ đi theo bọn họ, khẳng định được hưởng phúc nhưng khi ông ấy nhớ đến Lý Thu Hồng liền cảm thấy đáng thương. Nghĩ đến đây, đại đội trưởng lại nhịn không được nói,”Hai người tìm tới này, chắc cũng biết chuyện của Lý Thu Hồng. Đó là một người rất đáng thương, bà ấy chăm sóc Ôn Lễ đặc biệt tốt.”
Ôn Hiền nói: “Cái này ông yên tâm, đồng chí Lý Thu Hồng có ân cứu mạng với Ôn Lễ. Mặc kệ là thế nào, người nhà họ Ôn sẽ báo đáp bà ấy, sau khi Ôn Lễ lớn lên sẽ hiếu thuận bà ấy.”
Nghe Ôn Hiền nói như vậy, đại đội trưởng hơi thở dài nhẹ nhõm: “Vậy bây giờ ngài mang Ôn Lễ đi?” Ông ấy lại hỏi vấn đề vừa rồi.
Ôn Hiền nói: “Không phải, tôi muốn nói chuyện này với anh trai tôi. Hơn nữa, tôi còn chưa gặp qua Ôn Lễ nên phải chờ sau khi gặp được thằng bé, xác định có phải cháu trai ngoại của tôi không. Nếu là nhầm người liên không tốt, hôm nay tôi tới đây là để nghe đại đội trưởng nói những chuyện liên quan tới Ôn Lễ mấy năm nay.”
Trong huyện. Lâm Dư Dư mang theo Tiểu Ôn Lễ xuống xe bò, cô nắm chặt tay Tiểu Ôn Lễ vì sợ Tiểu Ôn Lễ lại xảy ra chuyện như hai năm trước: “Ôn Lễ phải nắm chặt tay chị, không được rời khỏi chị. Nếu em đi lạc thì phải đứng ở đây chờ chị và dù là ai tới thì em cũng không được đi cùng người đó, hiểu không?”
Tiểu Ôn Lễ: “Em biết rồi.” Thằng bé dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt tay Lâm Dư Dư, biểu tình tò mò mang theo chút căng thẳng, sợ mình đi lạc.
Ăn hết kẹo chưa?
Tiểu Ôn Lễ lắc đầu, mở miệng cho cô xem. Mấy đứa nhỏ ăn kẹo thường cắn, vì cắn nhiều nên sẽ mau hết. Cho nên, cậu bé ngậm trong miệng thật lâu, Tiểu Ôn Lễ ngậm trong miệng rồi chậm rãi liến. Hương vị ngọt ngào tan trong miệng.
Lâm Dư Dư đến Cung Tiêu Xã trước, lần đó cô dùng phiếu thịt đổi phiếu đường, giao thiệp với người bán hàng không tệ. Người bán hàng kia tính cách sảng khoái nên Lâm Dư Dư nghĩ nên nói với người đó chút chuyện.
Nhưng mà cô còn chưa tới Cung Tiêu Xã liên nghe thấy một âm thanh gọi lại: “Cô gái… Cô gái….
Sau đó nhìn thấy một bác gái chạy về phía cô, Lâm Dư Dư nhớ rõ bà ấy là bác gái muốn cướp phiếu thịt từ chỗ người bán hàng.
Lâm Dư Dư: “Chào thím.”
Bác gái họ Lý thấy Lâm Dư Dư còn nhớ rõ bà ấy thì vô cùng vui vẻ: “Cô gái nhỏ, cô tới đổi phiếu thịt sao? Thím có phiếu đường và phiếu vải.” Nhưng không có phiếu thịt, không có biện pháp vì phiếu thịt rất khan hiếm.
Lâm Dư Dư nghĩ: “Thím, cháu không có phiếu thịt nhưng cháu có thịt.”
Bác gái họ Lý đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt đều sáng lên. Đối với người trong huyện thì Cung Tiêu Xã không thịt, chỉ có thể đến chợ đen mua nhưng thịt ở chợ đen chỉ có vài nơi bán, số lượng lại ít, không phải ngày nào cũng bán. Một tháng bán được hai lần là tốt rồi, quan trọng là hai lần cũng không tới phần bà nên trừ khi mỗi ngày bà đều đợi ở đó.