Sở Chí Quốc còn chưa nói gì, đã bị mỉa mai một trận.
Anh ấy lúng túng nói: “Anh… Anh không nói là anh sẽ đồng ý, mọi người sốt ruột cái gì?”
“Anh không đồng ý?” Trân Dung Phương cẩn thận nhìn Sở Chí Quốc, Sở Chí Quốc là một người lương thiện, Trần Dung Phương đã biết từ lâu, nếu không lúc trước Sở Chí Quốc sẽ không đưa Phúc Đoàn về nhà nuôi. Chỉ là, nếu như lương thiện mà không sắc sảo, cuối cùng sẽ hại mình và gia đình mình.
Phúc Đoàn đó bây giờ là ai?
Niên Xuân Hoa luôn miệng nói Phúc Đoàn là ngôi sao trên trời, Phúc Đoàn cũng nhận định bản thân có phúc khí, trong thời gian ngắn làm ra nhiều chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy.
Bây giờ, nếu như Sở Chí Quốc muốn đón Phúc Đoàn về nuôi, đừng nói Niên Xuân Hoa muốn liều mạng với Sở Chí Quốc, cục diện rối rắm mà Phúc Đoàn gây ra ai sẽ đi dọn dẹp?
Hơn nữa, Trần Dung Phương cảm thấy, con người Phúc Đoàn quả thật có chút ác độc, kể từ lần đó không cho cô bé ăn thêm một miếng thịt, Phúc Đoàn ghi thù, trong nhà gặp bao tai họa lớn! Lòng người có nặng nhẹ, Trần Dung Phương của trước đây xem Phúc Đoàn là một nửa con gái, tự hỏi chưa từng bạc đãi cô bé cái gì, nhưng bây giờ, cô ấy không thể nào biết rõ Phúc Đoàn có gì đó quái lạ, còn mở rộng cửa, mời cô bé vào.
Lỡ như hại con cái của mình thì phải làm sao đây?
Người xưa có câu, mẹ kế khó làm, Trân Dung Phương và Phúc Đoàn không có quan hệ máu mủ, lúc trước cô ấy đối xử Phúc Đoàn như vậy, Phúc Đoàn còn nảy sinh mâu thuẫn với cô ấy, càng đừng nói là sau khi đã trải qua rất nhiều sóng gió, không biết tại sao trong lòng Phúc Đoàn hận cô ấy. Con người của cô ấy, không yêu cầu xa vời chiếm lợi của người khác, nhưng cũng không muốn thua thiệt người khác.
Sở Chí Quốc thấy dáng vẻ của vợ con như gặp kẻ thù, thở dài, nói ra những lời chân thành với bọn họ: “Thật ra lúc đầu anh đã dao động, anh biết, con người của anh có chút mềm yếu, nhưng khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra trong nhà, những chuyện mọi người gặp phải, chẳng lẽ anh thật sự không biết sao?”
“Đêm hôm đó, mẹ anh tới nhà chúng ta đòi quần áo của Phúc Đoàn, luôn mồm mắng Tiểu Phong, Phúc Đoàn ở ngay bên cạnh nhìn, một câu cũng không giải thích, thật sự chỉ cần con bé mở túi ra, có thể thấy quân áo bên trong không hề thiếu.”
“Mọi người yên tâm đi, lúc đó ba đã nói với đội trưởng, ba nói chuyện này không phải một mình ba có thể làm chủ, bọn người đội trưởng cũng hiểu. Ngày mai ba đi tìm đội trưởng, nói rõ chuyện này, lịch sự từ chối, bọn người đội trưởng thấu tình đạt lý, sẽ không nói gì đâu.”
“Mọi người tin tưởng ba, tấm lòng của ba từ đầu đến cuối sẽ ở bên mọi người.”Sở Chí Quốc hứa hẹn nói.
Lúc trước anh ấy mềm yếu, nhưng sau này sẽ không mềm yếu nữa.
Sở Chí Quốc không có quá nhiều văn hóa, nhưng, anh ấy tận mắt nhìn thấy Sở Chí Bình —— Người em thứ hai hiếu thảo này bởi vì hiếu thảo, từng bước từng bước khiến bản thân xa cách với vợ con, một thân một mình.
Sở Chí Quốc thỉnh thoảng nghĩ, chẳng lẽ vợ chồng Sở Chí Bình hòa thuận, gia đình hạnh phúc, đối với Niên Xuân Hoa mà nói chính là bất hiếu sao? Tuyệt đối không phải, bởi vậy, trước mắt mà nói, anh ấy sẽ chỉ đối xử với Niên Xuân Hoa dựa theo cách hiếu thảo của bản thân, nếu Niên Xuân Hoa muốn vượt quá chức phận, anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Người một nhà nói lời thẳng thắn, sắc mặt của mọi người lúc này mới như tan băng, lại nhìn thấy nét mặt tươi cười. Một bên khác, Phúc Đoàn bị bệnh.
Căn bệnh này của Phúc Đoàn, đến tràn đầy khí thế, đại khái nguyên nhân bệnh có thể chia làm mấy điểm: Thứ nhất, Đơn Thu Linh mắng Phúc Đoàn cả ngày lẫn đêm, phá hủy thanh danh của Phúc Đoàn, mỗi đêm Phúc Đoàn núp trong chăn, nghe những lời mắng mỏ của Đơn Thu Linh, âm thanh cái cuốc xẹt qua, trái tim lo sợ bất an, sợ Đơn Thu Linh càng nổi điên sẽ trả thù mình.