Niên Xuân Hoa cũng không đoái hoài tới việc làm mất lòng Lưu Thêm Tài, võ chân nói: “Đội trưởng, để Chí Quốc đi xử lý chuyện lớn như vậy?”
Giọng điệu bà ta chất vấn, trong lòng Sở Chí Quốc sớm đã bị người mẹ này làm tổn thương, một chút ngạc nhiên cũng không có.
Anh ấy chỉ cảm thấy buồn cười, mẹ coi là trong đội cũng giống trong nhà, có thể tùy ý bà ta bất công sao? Người trong đội cũng sẽ không nuông chiều anh ấy.
Lưu Thêm Tài quả nhiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu không bà muốn cho ai đi xử lý?
Giọng điệu Lưu Thêm Tài không tốt, thật sự là Niên Xuân Hoa quá đáng ghét, bây giờ triệu tập các đội viên đến họp khẩn cấp, chính vì nhanh đề xuất ra điều lệ. Kết quả ngay cả việc phái người đi lấy cái hạt giống, Niên Xuân Hoa dường như cũng phải tìm được một lý do.
Chẳng lẽ Lưu Thêm Tài phái một người đi lấy hạt giống còn phải diễn thuyết dài dòng tại chỗ vì sao chọn người này? Người này vì sao lại thích hợp?
Là gì có ai sắp xếp công việc như vậy, việc gấp liền phải xử lý.
Niên Xuân Hoa nói: “Đội trưởng, không phải tôi lý tự, mà Chí Quốc là trong bụng tôi ra, nó quá chất phác. Tôi ăn cơm nhiều năm như vậy, nhìn người có thể không chuẩn sao? Lấy hạt giống này, sẽ chọn, nếu dẫn tới hạt giống chất lượng không tốt, không phải hại thu hoạch sáng năm của người toàn đội chúng ta sao?”
Lưu Thêm Tài chấm cái bàn, bộ dáng kia dường như đã nén cơn tức giận xuống: “Ý của bà là muốn tìm người cơ trí? Bà muốn tìm ai vậy?”
Anh ấy châm chọc nói, Lưu Thêm Tài đương nhiên nhìn ra được, Niên Xuân Hoa muốn tìm Sở Chí Nghiệp.
Niên Xuân Hoa bây giờ muốn để Sở Chí Nghiệp gặp chuyện thật tốt, cũng không tránh khỏi nghi ngờ, híp mắt nói: “Tôi cảm thấy Chí Nghiệp thật sự thích hợp, Chí Nghiệp cơ trí, đi đứng lại nhanh, gặp chuyện cũng có thể ứng biến.”
“Sở Chí Nghiệp? Là thật sự biết ứng biến.” Lưu Thêm Tài nói.
Niên Xuân Hoa vui mừng, cảm thấy chuyện này đã xong, không nghĩ tới Lưu Thêm Tài mặt lạnh, ánh mắt kia một chút nhiệt độ cũng không có, chỉ có chán ghét: “Cũng không phải sẽ ứng biến sao? Vì bớt việc mà, đem bỏ những phần đất còn lại vốn nên dùng để lấp vào bờ ruộng, làm hại bờ ruộng sụp đổ, cậu ấy cũng không mệt mỏi! lúc múc nước cho cây lúa, trộm gian dùng thủ đoạn, căn bản đánh không hết, lãng phí lương thực toàn đội, cái này gọi là ứng biến? Để cậu ấy đi lấy hạt giống, tôi sợ cậu ấy ứng biến đến mức dứt khoát cầm hạt giống đổi bánh bao, hai tay trống trơn trở vê!”
Trước kia công xã Phượng Hoàng xảy ra một chuyện như thế, khi đó người đói, đói đến xanh xao tiều tụy. Người đói, thế giới vừa loạn, thì có người muốn lợi dụng sơ hở đầu cơ trục lợi.
Có thất đức, người sẽ “Ứng biến”, đoán chắc mọi người đói, đứng ngay bên cạnh hạt giống lén lút rao bán bánh bao, để các đội viên đi lấy hạt giống đổi bánh bao, có người đổi thật—— Hạt giống trồng xuống, còn phải hơn mấy tháng mới có thể trưởng thành, mệt mỏi biết bao, bây giờ có bánh bao hấp nóng thơm ngào ngạt nóng nhét đầy bao tử thì hơn nhiều?
Kết quả, những người này đổi bánh bao, ngược lại lúc ấy ăn no rồi, nhưng hạt giống không đủ loại, ảnh hưởng thu hoạch năm sau, đội sản xuất trái lại càng lâm vào trong cảnh nghèo khó.
Lúc này những người lấy giống kia, người “Ứng biến”lại chạy đến, để các đội đóng giá cao và phiếu chứng nhận mua hạt giống, bọn họ tay trái nhảy tay phải, kiếm được đầy tiền, cuối cùng làm cho phía trên phải ra tay, đám người kia vào tù như vậy, ngồi nhiều năm mới ra ngoài.
Lúc này trong mắt Lưu Thêm Tài, Sở Chí Nghiệp chính là một người như vậy, vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa láu cá, Niên Xuân Hoa nhìn anh ấy như đứa con nhỏ của mình, càng nhìn càng yêu, trong lòng Trư Du Mông nhìn không ra Sở Chí Nghiệp là loại gì.
Niên Xuân Hoa nghe Lưu Thêm Tài sĩ nhục Sở Chí Nghiệp như vậy, cặp mắt tam giác kia nhướn lên, có chút mất hứng muốn phản bác.