Lần này bọn họ đều thấy được biểu hiện kém cỏi của Sở Chí Nghiệp, nhiều người chán ghét Sở Chí Nghiệp, con đường quan lại sau này của Sở Chí Nghiệp hoàn toàn bị chặn lại.
Sau này anh ta cũng không muốn làm ăn ở đội sản xuất thứ chín nữa.
Cơ thể Niên Xuân Hoa nhoáng lên, bà không cam lòng, rõ ràng chuyện tốt đã tới tay, sao có thể như vậy…
Thật ra, hành vi như Niên Xuân Hoa, Sở Chí Nghiệp chính là điển hình của Đông Nhất Lang Đầu, Tây Nhất Bổng Tử, tâm bất định. Lúc lĩnh hạt giống, các cô muốn cứu người ôm đùi. Thời điểm nên phòng chống dịch gà, các cô muốn làm việc nhiều kiếm điểm, vê sau để cho người khác hâm mộ nhà cô nhiều điểm.
Cuối cùng, ấn tượng cho mọi người là, các cô chỉ biết đầu cơ trục lợi, vĩnh viễn tinh thân không đặt ở việc chính.
Lần này sự việc Sở Chí Nghiệp cứu người, đã khiến tất cả mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta, anh ta cũng coi như cầu nhân được nhân.
Không nói Niên Xuân Hoa trở về khó chịu như thế nào, cảm thấy người khác nhằm vào nhà mình, lúc này đội sản xuất thứ chín họp xong, Diệp Công nghe được không ít.
Ông cau mày, Diệp Công cả đời thăng trầm, tự nhiên là tâm địa lão luyện, từng gặp qua rất nhiều người và nhiều việc, lẽ ra, ông không bao giờ tùy tiện bày tỏ thích và không thích trong lần gặp đầu tiên.
Nhưng không biết vì sao, thấy hai vợ chồng Sở Chí Quốc, Trân Dung Phương, từ đáy lòng ông sinh ra một loại cảm giác không thích.
Lần này Diệp Công và Sở Chí Quốc đi chung đường, đối với người vẫn luôn che chở hạt giống và nông cụ này, vốn dĩ ông nên cảm thấy anh chuyên nghiệp yêu nghề, vậy mà lại ông khó có thể kìm chế cảm giác chán ghét, người này không biết thay đổi, đối với vết thương của em trai ruột cũng làm như không thấy, có phải quá để ý con đường làm quan, không có tình người hay không?
Mà Trân Dung Phương, người phụ nữ này lại có thể một chữ cũng không biết, còn không biết viết ghép âm ghép vần, chẳng lẽ đội sản xuất thứ chín chỉ bồi dưỡng người có tư chất như vậy sao?
Diệp Công cảm thấy mình chán ghét rất kỳ lạ, và nói chuyện này với hai đứa trẻ đó.
Hai đứa trẻ này đều là người của đại gia tộc ở thủ đô, tuy rằng một đứa mới mười hai, một đứa mới chín tuổi, nhưng trong thời kỳ rất bất thường này, Diệp Công cảm thấy cũng nên rèn luyện bọn họ.
Diệp Công nói: “… Các cháu có cảm thấy chán ghét chuyện xảy ra với tôi sao?”
Từ khi Cố Đình Sâm đến đội sản xuất thứ chín, sau khi gặp được Phúc Đoàn trong giấc mộng, vẫn luôn ở trong mộng ảo.
Từ nhỏ anh vẫn nằm mơ, trong mơ là một cô bé trắng nõn mượt mà đáng yêu, ở trong mơ Cố Đình Sâm bất tri bất giác yêu Phúc Đoàn này — loại tình yêu dị dạng này, mặc dù rất nhảm nhí, nhưng trong phúc khí văn được xem là thao tác bình thường.
Đã lâu Cố Đình Sâm không mơ thấy Phúc Đoàn, giấc mơ cuối cùng, là Phúc Đoàn bị một cô gái tên là Sở Phong bắt nạt, Cố Đình Sâm nhìn thấy mà đau đớn trong lòng, từ đó về sau anh tự lo lắng cho mình và tự hành hạ bản thân đến mức tim, gan, lá lách, phổi và thận của anh ấy gần như bị xé toạc.
Bây giờ nhìn thấy Phúc Đoàn, Cố Đình Sâm khao khác lập tức tiến lại gần, hỏi cô có tốt không, có bị bắt nạt không, đồng thời, Cố Đình Sâm căm ghét Sở Phong, nhất định phải trút giận cho Phúc Đoàn.
Bây giờ lại vừa nghe Diệp Công nói, Cố Đình Sâm biết hai người này là ba mẹ Sở Phong, Cố Đình Sâm nhếch môi: “Ông nội Lục hiểu biết sâu rộng, chắc chắn hai người này bất thường, trong lòng cất giấu chuyện ác, mới để cho ông phát hiện dấu vất.”
Anh ta có dáng vẻ u ám, ở bên trong phúc khí văn, có lẽ là ánh mắt tối tăm, vô số cảm xúc dâng trào bên trong.
Nhưng trên thực tế, sẽ không khỏi làm cho người ta cảm thấy anh quá tối tăm, giống như bệnh tâm thần nặng, tóm lại là nhìn không giống người bình thường, giống bệnh nhân tâm thần.