Lúc này Sở Chí Mậu cũng chịu không nổi, quả thật anh ấy hiếu thuận hơn Sở Chí Bình, nhưng tượng đất còn có ba phần cáu kỉnh.
Sở Chí Mậu liếc mắt nhìn Phúc Đoàn, hiện tại nhìn thấy Phúc Đoàn trắng nõn mềm mại anh ấy liền nổi giận, Sở Chí Mậu cọ đứng dậy, chắp tay sau lưng đi.
Niên Xuân Hoa hét một câu: “Con không giúp sửa nhà con còn muốn đi đâu vậy?”
Sở Chí Mậu cũng không quay đầu lại: “Con đi tìm Sái Thuận Anh, không thể để cho cô ấy dắt theo mấy đứa trẻ vê nhà mẹ đẻ được, Sở Chí Mậu con còn muốn mặt mũi! Chẳng lẽ để cho con của con đi gọi cậu của nhà Sái Thuận Anh gọi là ba sao?”
Anh ấy đang chửi rủa, và quần dính đầy bùn: “Tôi đã quá mệt mỏi khi chăm sóc mấy đứa trẻ này, tôi là chú ba chết tiệt!”
Phúc đoàn, Niên Xuân Hoa: ”…”
Không nói Phúc Đoàn hai ngón tay quấy tới quấy lui, suýt nữa quấy nát quần áo của mình, mà vẻ mặt Niên Xuân Hoa xấu hổ đến mức nóng và đau. Trái tim bà đau nhói, thâm nghĩ rốt cuộc là con lớn không giúp mẹ mình.
Thì ra không chỉ người ngoài chê cười Sở Chí Bình và vợ con ở riêng, chuyên tâm làm bác hai cho Phúc Đoàn. Ngay cả những anh chị em dâu trong nhà này cũng nghĩ như vậy, Sở Chí Mậu tức giận đến mức không nói được lời nào.
Hiện tại, đội sản xuất thứ chín ai không cười sau lưng cả nhà Niên Xuân Hoa? Nhìn chung từ khi đội sản xuất thứ chín thành lập tới nay, nhìn chung toàn bộ công xã Phượng Hoàng, cũng không ai mà không cần con của mình, con gái nuôi của anh tư làm bác hai.
Niên Xuân Hoa và Sở Chí Bình, thật đúng là không hổ là mẹ con ruột. Hôm nay hai vợ chồng Sở Chí Mậu và Sái Thuận Anh đã bỏ đi, Sở Chí Bình ở trên đội làm việc kiếm công, cả nhà đều chờ ăn cơm, người trong nhà bị thương,”có phúc” là có phúc, không dám sai khiến có phúc làm việc, gánh vác trách nhiệm cả nhà lại đổ trên người Sở Chí Bình.
Kết quả, hiện tại Niên Xuân Hoa không người nào bên cạnh, người trong nhà đều chạy đi hết, chỉ có thể để cho bà sửa chữa căn nhà này?
Niên Xuân Hoa nghiến răng, gần đây bà sống trong sung sướng, ngay cả đi làm cũng có thể lười biếng thì lười biếng – – bởi vì có phúc khí, bà cũng không kiên nhẫn để làm những việc này. Phúc Đoàn kiếm được năm đồng, chẳng phải tốt hơn so với đào đất đến chết sao?
Niên Xuân Hoa nhìn những khối bùn, nếu không sửa nhà, những khối bùn này sẽ tiếp tục bị gió lạnh thổi, mất đi tính dẻo dai thì không thể sửa nhà. Vì thế, Niên Xuân Hoa nghiến răng, chịu lạnh cúi người xuống, bắt đầu sửa nhà.
Hiển nhiên chỉ có một mình bà làm không được, phải có người hỗ trợ mới được, lập tức Niên Xuân Hoa dặn dò Sở Học Văn và Sở Học Vũ: “Hai con, đi nâng tấm ván gỗ lên, lát nữa đỡ tấm ván gỗ dựng thẳng lên, để bà đổ bùn vào trong, như vậy mới có thể thành bức tường được!”
Sau khi chơi cả ngày Sở Học Văn và Sở Học Vũ không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi tìm tấm ván gỗ.
Nhưng ba người cũng không đủ sức, nếu không nhanh lên, cục đất sẽ vô dụng, Niên Xuân Hoa không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi Phúc Đoàn cũng tới hỗ trợ.
Phúc Đoàn cũng biết vừa rồi mình bị chê, nhất là Sở Chí Mậu nói ra chuyện bác hai và bác ba, càng làm cho Phúc Đoàn cảm thấy xấu hổ. Hiện tại Phúc Đoàn phải thể hiện bản thân, đây là lần đầu tiên cô làm việc ở nhà Niên Xuân Hoa, ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng chà xát đập bùn thật mạnh tạo thành hình chữ nhật.
Bùn và nước mùa thu trộn lẫn vào nhau, lạnh đến nỗi xương cốt đều lạnh. Trên người người làm việc cũng không có sạch sẽ, quần áo xinh đẹp và khuôn mặt tròn của Phúc Đoàn toàn bộ dính đầy bùn và nước bùn, không giống Phúc bụ bẫm chút nào, và dáng vẻ giống với các cô gái ở nông thôn.
Sở Học Vũ sững sờ nhìn Phúc Đoàn, bỗng nhiên nói một câu: “Sao tôi cảm thấy em gái Phúc Đoàn không đẹp như vừa rồi?”