Mấy đứa trẻ hư hay dùng trò khóc lóc lăn lộn để đạt được mục đích, thấy Phúc Đoàn khóc đến mức sắp lăn ra đất, lăn trên mặt đất bệnh viện bẩn thỉu, chú ba Sở càng giận sôi máu.
Không dám trả lời, khóc đến mức này, không phải càng chứng minh có quỷ hay sao?
Chú ba Sở túm quần áo Phúc Đoàn xách lên, túm sau cổ nhấc cô ta lên: “Dù hôm nay mày có khóc nổ bệnh viện, lăn sạch sàn, cũng phải nói thật!”
Phúc Đoàn bị chú ba Sở giữ chặt, không thể tránh thoát, hai tay quơ loạn giữa không trung.
Tại sao lại như vậy? Cô ta vốn nên có may mắn, sao hiện tại cô ta lại gặp phải phiền toái?
Đúng lúc này, Trần Dung Phương dẫn theo Sở Học Văn, Sở Học Võ tiến vào: “Hai đứa nhóc này nhận tội.”
“Hai đứa nói đi.” Trân Dung Phương thở hồng hộc hỏi Sở Học Văn, Sở Học Võ.
Hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ vừa đến nơi này, hoàn toàn không rõ tình huống, thấy chú ba Sở bắt nạt em gái Phúc Đoàn, cho rằng chú ba Sở hiểu lầm.
Sở Học Văn vội vàng lớn tiếng nói: “Chuyện này không liên quan đến em gái Phúc Đoàn! Là sáng hôm nay Cố Đình Sâm thấy Sở Phong và em gái Phúc Đoàn xích mích, nói muốn dạy dỗ Sở Phong, em gái Phúc Đoàn chỉ dẫn đường cho cậu tai”
“Chuyện này không liên quan đến em gái Phúc Đoàn!” Nói xong, Sở Học Văn lập tức nhào lên, muốn giải cứu Phúc Đoàn, bị chú ba Sở dùng một chân đá văng.
Chú ba Sở ở trong đội nhiều năm, làm việc vững vàng, tính tình hiền lành.
Lúc trước Niên Xuân Hoa lấy thịt và đường đi hối lộ ông ấy, suýt chút nữa huỷ hoại danh dự cả đời của chú ba Sở, chú ba Sở cũng không tức giận như vậy.
Ông ấy nhìn Phúc Đoàn như con quỷ chuyên gây họa, trong ánh mắt run rẩy của Phúc Đoàn, tát mạnh một cái, mặt Phúc Đoàn cũng bị đánh lệch đi.
Phúc Đoàn không chịu nổi lực này, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Lúc này, không cần cô ta cố ý kêu khóc lăn lộn, Phúc Đoàn cũng coi như cầu được ước thấy, lúc ngã xuống, quần áo lau sạch nền đất vạn người dẫm lên của bệnh viện.
Chú ba Sở chỉ vào Phúc Đoàn: “Mày biết rõ Cố Đình Sâm muốn đi đánh Sở Phong, lại còn dẫn Cố Đình Sâm trốn mọi người, đi từ một đường nhỏ lên rừng cây đánh người! Mày là người của đội sản xuất thứ chín chúng ta sao?”
Ông ấy lạnh giọng chỉ trích Phúc Đoàn, trong số các cán bộ ở đây, chỉ có chú ba Sở là người nhà họ Sở, hiện giờ Phúc Đoàn cũng phải gọi ông ấy một câu “ông ba”
Để chú ba Sở dạy dỗ Phúc Đoàn, là chuyện tốt nhất.
Dù sao, ngày nào Phúc Đoàn này cũng ầm ï gây chuyện, nếu còn không dạy dỗ một chút, vậy có phải lần sau Cố Đình Sâm muốn giết người ở đội sản xuất thứ chín thì Phúc Đoàn cũng muốn dẫn đường cho cậu ta không?
Niên Xuân Hoa thấy Phúc Đoàn bị đánh, ngồi xổm xuống muốn đỡ Phúc Đoàn đứng lên, chú ba Sở lại đá vào đầu gối Phúc Đoàn, đá Phúc Đoàn quỳ trên mặt đất.
Phúc Đoàn thật sự bị dáng vẻ hung dữ của chú ba Sở dọa đến rồi, lúc này cô ta cũng quên luôn cả khóc rồi, nằm liệt trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Chú ba Sở đỏ mắt: “Niên Xuân Hoa, cô dám đỡ nó lên xem?”
“Lúc trước, Phúc Đoàn hại Triệu Tam Muội của công xã Phượng Nghi, đám người Triệu Mãnh chạy tới đánh Phúc Đoàn, các đội viên cầm đồ lên muốn liều mạng với đám người Triệu Mãnh, từ trước tới nay, người của đội sản xuất thứ chín chúng ta đều đoàn kết một lòng, chưa từng xảy ra chuyện người ngoài tới đánh người trong đội, giờ người trong đội biết rõ cậu ta muốn đánh người, lại dẫn cậu ta lén đi đường nhỏ đi đánh người trong đội!”
“Phúc Đoàn, lúc trước người trong đội giúp mày như thế nào, mày quên rồi à? Lúc mày bị Triệu Mãnh đánh đến lăn lộn trên mặt đất, người trong đội có giúp mày hay không?”
Phúc Đoàn cắn răng, không muốn mở miệng nói chuyện.
Cô ta vẫn luôn được người khác chiều chuộng, cho dù… Cho dù xảy ra chuyện kia, trước khi cô ta tới đội sản xuất thứ chín, cũng chưa từng bị ai đánh như vậy.