“Gia tộc lực hướng tâm là thứ quan trọng nhất.”
Sau khi nhắc nhở câu này, ông ấy mỉm cười và nói: “Tôi thật sự có việc phải đi, cho nên tôi đi trước.”
Nụ cười trên mặt Niên Xuân Hoa biến mất: “Mọi người muốn đến chỗ Sở Chí Quốc sao?” Bây giờ Niên Xuân Hoa vừa nghĩ đến Sở Chí Quốc hữu danh vô thực trong ủy ban đội, Trân Dung Phương thì ở trong đội nghề phụ liền tức giận.
Không có may mắn thì nên có kết cục tồi tệ mới đúng.
Cho tới bây giờ Niên Xuân Hoa đều chán ghét đứa con trai lớn “ngu ngốc” đần độn. Bà ta mách lẻo trước mặt Diệp Công: “Haiz, có một số lời tôi làm mẹ vốn không nên nói, nhưng tôi nghĩ, làm người vẫn phải trung thực và hiểu biết.”
Bà ta thần bí nói: “Con trai cả và con dâu lớn của tôi tuy người ngốc nhưng tâm tư đen tối, không hiếu thuận với người mẹ như tôi còn chưa tính, hai người bọn họ đều không có văn hóa gì, một người đi ủy ban đội, một người đi đội nghề phụ.”
“Nơi này khó khăn, rất khó lường.” Bà ta cắn răng nói: “Diệp Công, ông phải điều tra thật kỹ. Niên Xuân Hoa tôi là một người công chính, đừng thấy bọn họ là con dâu và con trai tôi, nếu bọn họ làm chuyện không nên làm, chiếm vị trí không nên chiếm, ông nên rút thì cứ rút!”
Diệp Công cau mày thật chặt.
Tuy rằng quả thật ông ấy có ác cảm không thể giải thích được với gia đình Sở Chí Quốc, cũng có hảo cảm đối với đám người Niên Xuân Hoa.
Thế nhưng, hiện tại Diệp Công đã phát hiện ra quy định kỳ lạ của một nhà Niên Xuân Hoa “ăn cơm phải nói cảm ơn Phúc Đoàn”, ông ấy biết, gia đình bình thường sẽ không làm loại chuyện này.
Bây giờ đối với gia đình Niên Xuân Hoa, Diệp Công có chút phòng bị, nghe vậy cũng phát hiện vấn đề trong lời nói của Niên Xuân Hoa.
Niên Xuân Hoa luôn miệng nói mình chỉ là công chính, đại công vô tư tố cáo con trai và con dâu của mình, nhưng Diệp Công nhìn bao nhiêu người, khi nói những lời kia Niên Xuân Hoa nghiến răng nghiến lợi, một sự hận thù sắp cắn thủng người.
Cái này không giống mẹ đối xử với con trai của mình, mà là như kẻ thù, mong đối phương xui xẻo mà chết thật nhanh.
Tại sao bà ta lại có một trái tim độc ác như vậy?
Rõ ràng vừa rồi Sở Chí Nghiệp nói Niên Xuân Hoa ngu ngốc nhưng bà ta lại rất vui.
Diệp Công giấu những nghi vấn này ở trong lòng, tuyệt đối không thể hiện ra, nói: “Có lẽ là không, đội trưởng Lưu và những người khác là người tốt.”
Nói xong, liền dẫn Diệp Quân Chỉ rời đi.
Khi hai người sắp rời đi, bỗng nhiên Phúc Đoàn từ trên ghế xuống, chạy về phía Diệp Quân Chị, lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo đưa cho cậu ấy nói: “Anh Diệp, anh không ăn cơm, ăn một viên kẹo sẽ không đói bụng.
Diệp Quân Chi không nhận: “Xin lỗi tôi không được ăn kẹo.”
Đối với Phúc Đoàn to gan lớn mật này cậu bé không thích. Cô ta dẫn theo Cố Đình Sâm đi đánh người nên cậu bé không có bất kỳ hảo cảm nào, hơn nữa, cậu bé còn cảm thấy Phúc Đoàn có chút tà ác.
Lúc trước Diệp Quân Chi nghe Niên Xuân Hoa nói qua một câu: “Phúc Đoàn nói rất đúng, cũng là mẹ thông minh bảo con đi cứu người.”
Những lời này làm cho Diệp Quân Chi ngẫm lại đều cảm thấy kỳ lạ, lại suy nghĩ đến thái độ của người ở đội sản xuất số 9 đối với Phúc Đoàn này, cậu bé càng cảnh giác thêm mười hai vạn phần.
Bây giờ Diệp Quân Chi lại càng không biết vì sao tự nhiên Phúc Đoàn cho mình kẹo.
Cậu bé đã từ chối.
Diệp Quân Chi không biết nhưng Đại Tráng biết.
Đại Tráng đã phát hiện ra tính cách của Phúc Đoàn. Lúc trước Sở Thâm không để ý tới Phúc Đoàn, Phúc Đoàn liền bám lấy. Ngay cả lúc trước cậu bé không thấy rõ bộ mặt thật của Phúc Đoàn, cậu bé cũng chơi cùng Phúc Đoàn, Phúc Đoàn lại đối với cậu bé rất bình thường.
Khi Đại Tráng phát hiện người bị bắt nạt lại chính là em gái ruột mình Nhị Nị, thì liền xa cách với Phúc Đoàn, nhưng sau đó Phúc Đoàn lại bám lấy cậu bé.