Mặt mũi Niên Xuân Hoa sắp không giữ nổi, nhưng lại không dám ngắt lời Lý Tú Cầm nữa, chỉ đành để mặc người ta dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khinh thường liếc nhìn mình.
Cuối cùng, Lưu Thiêm Tài lạnh nhạt liếc qua Niên Xuân Hoa, nói với tất cả mọi người: “Ông trời hậu đãi người siêng năng, còn hạng biếng nhác chỉ có thể nghèo đói! Nhà Niên Xuân Hoa không nghèo cũng chẳng đói, đã được tính là không có thiên lý rồi, còn có thể có phúc gì nữa chứ!”
“Ông năm Vương, vốn dĩ ông rất cần mẫn. Nếu không phải khoảng thời gian này ham chơi bời, nhà ông đáng lẽ cũng được nhận thêm tiền. Bọn ông đi theo cái thứ quỷ quái đó, nhận được cái gì rồi?”
“Đừng có tưởng chúng tôi cái gì cũng không biết. Đều là một đội, bọn ông âm thâm làm chuyện gì, bọn tôi đều biết rõ. Hôm nay tôi tình nguyện nhịn ông, nhưng đến hôm nào tôi không nhịn nổi nữa, tôi trực tiếp báo cáo chuyện của ông lên cấp trên!”
“Đến lúc đó bắt vài người, xem các ông còn muốn nghe lời mê hoặc của yêu quái nữa không.”
Ông năm Vương sợ hãi, cũng thấy hối hận. Nhìn cái chân bị thương của mình, ông tát một cái lên mặt: “Đội trưởng, xin lỗi, tôi…”
Ông ta thật sự là đồ ngu ngốc.
Lưu Thiêm Tài cũng không quan tâm ông ta nữa, tiếp tục nói với mọi người: “Hôm nay, sau khi tổng kết, những nhà được nhận tiền nhiều nhất bao là Trần Dung Phương, Sở Chí Quốc, đặc biệt nhà Trân Dung Phương đã cứu vãn tằm của cả đội.”
“Bà ấy nghĩ ra cách đẩy mạnh quảng bá, cứu không ít tằm đêm thu. Hiện tại, bên trên muốn thưởng riêng cho nhà bà ấy.” Thưởng?
Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc đều có chút ngỡ ngàng, thưởng cái gì?
Đám người đội trưởng trước đó không lộ chút tin gì. Lưu Thiêm Tài mời Trần Dung Phương lên sân khấu, đưa cho bà một tấm giấy khen màu đỏ, bên trên viết: Tấm gương đi đầu trong sản xuất.
Còn có một phong thư màu đỏ, bên trong chứa một ít tiền thưởng.
Số tiền thưởng không nhiều. Dù sao đội sản xuất thứ chín không sung túc là mấy. Sở dĩ Lưu Thiêm Tài phát tiền thưởng cho Trần Dung Phương chủ yếu là vì đội phúc nghiệp đã tạo ra cống hiến cực lớn trong năm nay.
Bằng sự nhạy cảm của mình, Lưu Thiêm Tài cảm thấy sắp có sự thay đổi lớn.
Diệp Công đến vùng quê này kiểm tra khảo sát…
Càng ngày càng có nhiều nhà máy sản xuất lương thực…
Một khi nước nhà giải quyết được nguy cơ về lương thực, nông dân liền có thể làm thêm nhiều việc khác rồi. Ông nghe nói năm nay công xã Phượng Nghi có một đội sản xuất xin phê duyệt trồng hoa màu, đã được phê chuẩn rồi.
Điều này có nghĩa là gì, không nói cũng biết.
Cho nên, vào lúc này, đội sản xuất thứ chín càng không được lười biếng, càng không được để xảy ra sơ sót.
Bây giờ Lưu Thiêm Tài chính là muốn nêu gương Trần Dung Phương. Trân Dung Phương, Sở Chí Quốc nhà người ta ban đầu nghèo biết bao nhiêu, về sau chăm chỉ làm việc, giờ cái gì cũng có cả rồi. So với đám người suốt ngày nhắc đến “may mắn, tiêu chuẩn cao mà khả năng thấp tốt hơn biết bao nhiêu.
Trân Dung Phương nhanh chóng phát biểu tâm đắc của mình trên sân khấu.
Bên dưới, Niên Xuân Hoa tức đỏ cả mắt. Vẫn là câu nói đó, cho dù đều là con bà nhưng cũng là đứa thương đứa ghét. Niên Xuân Hoa vốn dĩ không muốn gặp Sở Chí Quốc, huống hồ là Trần Dung Phương.
Lần này, nhà Trần Dung Phương được thưởng. Nếu đội trưởng khen ngợi Sở Chí Quốc thì bà còn có thể an ủi bản thân, Sở Chí Quốc dù gì cũng là đứa con từ bụng mình đi ra.
Thế nhưng kẻ khác họ Trần Dung Phương… sao có thể bản lĩnh hơn Sở Chí Quốc?
SXXZ*#!R +18?
Chính vào lúc Niên Xuân Hoa cực kỳ không vui, họa vô đơn chí, một đứa trẻ mới lớn gấp gáp chạy vào hội trường lớn.
Cậu ta mở cửa hội trường, tiếng mở cửa nặng nề thu hút sự chú ý của các đội viên. Cậu ta kêu lên: “Bà, bà…