Vốn dĩ nhà họ Sở nhân khẩu cũng hưng thịnh, nhưng mà Niên Xuân Hoa với Phúc Đoàn đã làm cái gì hả?
Coi thường người đen đủi, xem thường người nông dân, chỉ cho rằng bản thân mình có may mắn, mọi người đều phải nên tới nịnh bợ chờ ân huệ của mình.
Trong tình huống này, Niên Xuân Hoa gần như đã đắc tội toàn bộ họ hàng thân thích, và căn bản chả ai nguyện ý đứng ra giúp đỡ nhà bà ta, nếu gặp phải loại chuyện như này nhưng không được phép ra ngoài chạy trốn sao?
Niên Xuân Hoa vẫn đang chăm sóc cho Phúc Đoàn, nghe vậy theo bản năng liền mắng Lý Tú Cầm: “Cô khóc lóc vội vã làm cái gì? Nhìn cô xem đúng là cái tướng mạt rệp…
Tức giận cùng hận ý trong lòng Lý Tú Cầm nổi dậy.
Được, làm ơn mắc oán đúng không?
cô bé chạy tới để bảo bọn họ nhanh chân chân chạy trốn, nhưng cô bé còn phải nghe Niên Xuân Hoa mắng mình thị uy trước phải không? Lý Tú Cầm cắn răng, bây giờ mà Niên Xuân Hoa còn tưởng như trước kia sao?
Trước kia Niên Xuân Hoa được mấy người con trai bà ta kính trọng, Lý Tú Câm chỉ là con dâu nên không còn cách nào khác, chỉ có thể để bà ta tùy ý bắt nạt.
Nhưng hiện tại Niên Xuân Hoa chỉ vì mình Phúc Đoàn, mà làm suy sụp cả một gia tộc, bây giờ Niên Xuân Hoa còn cái gì để dựa vào?
Lý Tú Cầm lập tức lạnh lùng giận trở về: “Thích chạy hay không, nếu một chút nữa mà bị đánh đến nỗi sống dở chết dở, thì đừng trách tôi không có nhắc nhở mấy người.”
Nói xong, cô bé liền trốn đi.
Niên Xuân Hoa:… Đây là lần đầu tiên Niên Xuân Hoa bị Lý Tú Cầm trách ngược lại, làm trò trước mặt Trương Thiến, trên mặt bà ta không nén được giận, còn muốn ra oai, lại nghe ở bên ngoài rống lên giận dữ: “Niên Xuân Hoai Bà lăn ra đây cho chúng tôi!”
Niên Xuân Hoa sợ tới mức rùng cả mình, Lý Tú Câm đã sớ chuồn đi rồi.
Trương Thiến vội vàng ghé vào cửa sổ nhìn, liền thấy bà Bạch được vây quanh bởi một đống người. Cô ấu nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng mắng to cả nhà Niên Xuân Hoa toàn là một lũ óc heo.
Trước khi cô ấy kết hôn, cô ấy từng nghe bà mối Hà nói gia đình này có bối cảnh gia thế, có thể đem con trai út xin vào làm Cung Tiêu Xã.
Nhưng mà không nghĩ tới mẹ chồng Niên Xuân Hoa là một người chỉ biết đi xúc phạm với người khác, trong nhà còn có Phúc Đoàn giống như tổ tông không ai có thể đắc tội được. Trương Thiến trong lòng thâm chửi đồ già không nên thân, trẻ không nên nết, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra hòa nhã:
“Mẹ, hay là chúng ta ra ngoài nhìn một chút đi.”
Niên Xuân Hoa nắm lấy góc chăn bông của Phúc Đoàn, bắt đầu sợ hãi.
Kỳ thật bà ta là người khôn nhà dại chợ, nhìn thấy một đám người to cao khí thế hùng hổ như vậy xông tới, bà ta liền nhớ tới thời điểm lúc trước cả nhà Triệu Mãnh bị người ta dạy dỗ.
Niên Xuân Hoa sợ hãi, môi bà ta run run: “Ra ngoài làm cái gì chứ? Tôi đang ở nhà tôi, bọn họ có thể đi vào đây được sao?”
Trương Thiến trong lòng mắng một câu ngu xuẩn.
Trương Thiến giờ vẫn đang kiêm chế, cô ấy nói: “Mẹ, mẹ ngẫm lại xem, bọn họ đang tức giận, chúng ta nếu không ra ngoài, họ có lẽ sẽ càng tức hơn, không định phá hoại đồ đạc của chúng ta đi? Còn nếu chúng ta liền đi ra ngoài, nhiều người nhìn như vậy, thì họ cũng chẳng thể dám làm điều gì quá đáng có phải không?”
Niên Xuân Hoa vẫn không dám đi. Loại người như bà già này, la lối châm chọc là hạng nhất, nhưng khi có chuyện gì, thì liền lộ bản mặt ra.
Trương Thiến hết cách, đành chỉ có thể kẹp lại đầu tóc, tự mình đi ra ngoài thương lượng với bà Bạch cùng với gia đình của bà ấy. Trương Thiến dùng hàng loạt lời hay ý đẹp, hơn nữa cô ấy cũng đã giúp đỡ Sở Phong cùng đám người giải cứu bà Bạch, nên cả cả gia đình họ Bạch lẫn gia đình họ Triệu cũng sẽ không làm cô ấy khó xử.