“Sao có thể không lúc nào không tâng bốc phúc khí của Phúc Đoàn, thiên vị Phúc Đoàn trước mặt con ruột của mình? Anh không thấy rằng anh của anh không chịu làm chó nên mới bị nguyền rủa cả đời xui xẻo sao? Em hỏi anh, anh có thể làm chó một thời gian, nhưng có thể làm chó cả đời không?”
“Anh có thể làm chó để tâng bốc người khác, con trai và con gái của anh thì có thể làm chó của người khác sao?”
Đâu Sở Chí Bình ong ong cả lên.
Bạch Giai Tuệ là người có học thức cao nhất trong bốn người con dâu, ở thời đại này, Bạch Giai Tuệ đang học năm thứ hai trung học cơ sở, nếu cô ấy có thể tốt nghiệp trung học cơ sở, Bạch Giai Tuệ sẽ không phải sống trong cảnh đào đất tìm thức ăn, cũng chẳng cần phải gả cho Sở Chí Bình.
Bạch Giai Tuệ đoán không xa vời. Trong cuộc đời đó, phúc khí của Phúc Đoàn đã đánh gục kiệt quệ tất cả những người làm việc hay công nhân, thực sự đã đạt đến những gì Niên Xuân Hoa đã nói, rằng người khác liều chết làm việc còn không đáng bằng một ngón chân của Phúc Đoàn.
Sở Chí Bình và Bạch Giai Tuệ cũng đi theo Phúc Đoàn để “thơm lây”, tuy họ thực sự đã có khởi sắc, nhưng tất nhiên họ không thể lợi hại hơn Phúc Đoàn.
Trong những ngày lễ, khi cả nhà ăn cơm, Phúc Đoàn ngồi ở vị trí quan trọng nhất, Sở Chí Bình vắt óc lấy lòng nó, khi mọi người nói về các con, Sở Chí Bình phải tự hào nói: “So với Phúc Đoàn, những đứa trẻ trong gia đình tôi chỉ là mệnh bùn đất cỏ rác!”
Không nói vậy làm sao được, bởi vì nếu như trái ý Phúc Đoàn, thì sẽ có tai họa trời giáng. Các con của Bạch Giai Tuệ cũng phải trưng ra bộ mặt tươi cười mà lấy lòng, con gái của cô ấy bởi vì bất bình khi bị sự đối xử bất công từ nhỏ mà như con mèo nhỏ chịu lạnh, cứ ê ê a a nói năng chẳng lưu loát. Bạch Giai Tuệ cảm thấy rằng so với những tháng ngày đã qua ấy, gia đình dường như đã giàu có hơn, nhưng dường như có điều gì đó đã bị hư hoại từ sâu tận gốc. Nếu nói như đi làm là để làm hài lòng lãnh đạo tại nơi làm việc, sau giờ làm việc thì có thể làm chính mình, thì gia đình Bạch Giai Tuệ hoàn toàn không có thời gian tan ca. Họ thậm chí không thể nói một lời nào sau lưng cô bé, nếu không sẽ gặp xui xẻo trời giáng. Khi gia đình Bạch Giai Tuệ giàu có, cô ấy lại kiên quyết ly hôn với Sở Chí Bình, đưa con gái bỏ nhà tha hương.
Tránh xa người có phúc lớn nhường này, bọn họ chỉ muốn sống một cuộc sống của người bình thường. Bây giờ, Bạch Giai Tuệ càng nói, cô ấy càng tức giận, Sở Chí Bình hoảng sợ muốn che miệng cô ấy: “Nói nhỏ thôi, lát nữa mẹ nghe thấy sẽ lại mắng em bây giờ.”
Cách bức tường đất, Niên Xuân Hoa tất nhiên đã nghe những bất mãn của cô con dâu thứ hai. Bà ta trầm giọng nói: “Thằng hai, nếu anh không thể quản được vợ mình nữa, mẹ sẽ tự mình quản giúp anh!” Niên Xuân Hoa đã quen với thói ra oai phủ đầu.
Hôm nay Bạch Giai Tuệ dường như đã uống nhầm thuốc, lớn tiếng nói: “Các người đến quản tôi coi nào, vừa hay tôi sẽ đi hỏi cán bộ của đội sản xuất xem bây giờ ở đâu có người trong hai ngày được ăn bốn quả trứng? Vốn dĩ trứng là để mang đi bán lấy tiền cho con cháu đi học, bây giờ ăn hết rồi, con em nhà chúng tôi phải làm sao bây giờ? Xin hỏi các đồng chí, số trứng đó tôi cũng có phần, mắc mớ gì con tôi không được ăn?”
“Để cán bộ nhìn xem, cái gia đình do mẹ làm chủ là như thế nào!” Bạch Giai Tuệ hét lớn một tiếng, cô ấy hận mình và con gái bị đối xử không ra gì, như cỏ rác vậy. Niên Xuân Hoa trước nay nào đã bị Bạch Giai Tuệ bật lại như thế, bà ta tức giận đến mức tỉnh cả ngủ.
Nhưng Niên Xuân Hoa thực sự không dám làm ầm ïtrước mặt các cán bộ.