Một khuỷu tay khỏe mạnh hữu lực kéo cô vào trong lồng ngực ấm áp, nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh như bếp lò nhỏ trong mùa đông, mang đến cho cô từng đợt ấm áp, cô bị đối phương ôm ở trong ngực, đến gió rét lạnh mùa thu cũng không cảm nhận được nữa.
Có lẽ là cái ôm này quá mức ấm áp cho nên Tô Hiểu Mạn cũng không có tránh ra, cũng không có chủ ý khác mà thành thành thật thật dựa vào trong lồng ngực của Tạ Minh Đồ, cô nghĩ thầm lúc này hai người bọn họ chỉ là đang sưởi ấm cho nhau mà thôi.
Giống như là hai cái gà con cùng nhau rúc ở trong góc.
Không, hẳn là cô là gà con, đối phương là chó nhỏ, dính ở bên nhau sưởi ấm, mà đó còn là cô chiếm tiện nghi của người ta.
Tuy rằng ban đêm không có sao nhưng đôi mắt của Tạ Minh Đồ lại vô cùng sáng, sau khi anh lấy hết can đảm đem bên người người ôm vào trong lòng ngực mình thì anh hoàn toàn không dám nhìn về phía của cô nữa, phải đến một lúc sau thì anh mới dám quay đầu đi, lặng lẽ quan sát người đang dán ở trong lòng ngực của chính mình.
Mạn Mạn không đẩy anh ra.
Sau khi ý thức được điểm này, quả thực trong lòng Tạ Minh Đồ đã bắn một hồi pháo hoa tung tóe, anh hoàn toàn không cảm thấy chính mình đang ở góc tường trong gian nhà ngói, mà là cùng người bên cạnh cùng nhau đang ngắm trăng sao trên trời và xem pháo hoa.
Chẳng sợ lúc này căn bản là không có ánh trăng, không có ngôi sao, cũng không có pháo hoa.
Tô Hiểu Mạn đang buồn ngủ lại không thể cảm nhận được sự sung sướng vô cùng của anh, khát vọng giấc ngủ của cô dâng lên khiến cô không nhịn được mà đánh cái ngáp, thời điểm lúc trước bị gió lạnh thổi còn có thể nhịn được cơn buồn ngủ, hiện tại cô lại đang dựa vào trong một lồng ngực mềm mại ấm áp, sâu ngủ đã ở trong thân thể tạo phản, chiếm cứ hết đầu óc của cô.
Tạ Minh Đồ nhỏ giọng khuyên cô: “Mạn Mạn, em ngủ đi, anh trông cho.”
Giọng nói này quả thực là giọng nói dụ hoặc của ma quỷ……
Tô Hiểu Mạn không thể chống cự được sự dụ hoặc này, ngã vào trong lòng ngực của Tạ Minh Đồ ngủ rồi.
Bên góc tường còn lại, hai người kia cũng không chống được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Chỉ có Tạ Minh Đồ là người giữ được tinh thần tỉnh táo nhất trong bốn người.
Thân thể của anh cứng đờ ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, thường thường cúi đầu liếc mắt một chút người con gái đang ngủ trong lòng ngực của mình, sau khi cô ngủ rồi thì càng có bản năng mà tìm kiếm nguồn nhiệt mà kề sát vào trong lòng ngực anh.
Khuôn mặt xinh đẹp ngủ thật điềm tĩnh, tiếng hít thở vừa đều đều mà lại ôn nhu, dung hợp với bóng đêm xung quanh.
Ôm lấy bả vai đối phương…… Quả thực không có điều gì khiến anh vui vẻ hơn so với việc này!!!
Tạ Minh Đồ dựa ót vào tường, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, cỏ đuôi chó như thể đang đắc ý vô cùng mà theo gió đêm phất động lắc lư.
Vương Đồng Tiền là một tên ngốc gan lớn, trời sinh đã vô tâm vô phế, chỉ cần đưa tiền cho anh ta thì chuyện gì anh ta cũng dám làm. Đều nói có tiền thì có thể sai cả ma quỷ, cho anh ta tiền, ngay cả quỷ anh ta cũng không sợ.
Trên đường vấp phải cục đá bị ngã hai tần, Vương Đồng Tiền cũng không dám mắng, nhẹ nhàng vỗ chân lại tiếp tục đi.
Anh ta biết đường, năm ngoái đã từng tới trong thôn ăn cỗ uống rượu một lần.
Gió lạnh thổi vù vù bên tai, thổi đến cả thể xác và tinh thần anh ta đều run lên, Vương Đồng Tiền mặc một cái áo khoác rách, cũng không đủ để chống chọi lại gió lạnh ban đêm, hơn nữa đi làm chuyện không muốn người khác nhận ra, Vương Đồng Tiền lạnh run mà run rẩy hai cái, đứng lại vẹn đường phun nước (kkk đái bậy đó).
Phun nước xong, anh ta lại nghĩ tới chuyện gì, cạo cạo ít bùn xoa khắp mặt mũi, thật ra anh ta cũng chẳng thèm để ý cái gì.
Trên người anh ta trừ bao diêm thì còn có hai bình rượu mà cậu ba nhà họ Kim đưa cho, bảo anh ta đến lúc đó thì đổ rượu vào, tăng thêm một chút lửa cho vạn sự may mắn.Vương Đồng Tiền híp mắt, mở nắp chai rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm, dùng để làm ấm cơ thể.
Rượu mà cậu ba nhà họ kim mua đến tuy rằng hơi đểu một chút, nhưng vẫn đủ để đỡ thèm.
Trên đường đi, Vương Đồng Tiền vẫn do dự mãi, cuối cùng là uống hết một bình, để lại một bình để phóng hoả. Hay là uống hết cả hai bình, ném chút cỏ khô bật lửa que diêm lên phóng hoả thiêu cái là xong hết mọi chuyện…
Cuối cùng Vương Đồng Tiền vẫn cảm thấy, tuy mình chỉ là một tên du côn đầu đường xó chợ nhưng vẫn nên có một chút đạo đức nghề nghiệp, anh ta uống một bình, còn một bình để lại để làm việc.
Anh ta uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, không dám uống nhiều, lảo đảo lắc lư tiến dần về phía trước.
Mọi người đều nói rượu vào gan cũng lớn, đúng là không sai chút nào.
Khi Vương Đồng Tiền đang đến gần thôn, Tạ Minh Đồ đã biết được hành động của anh ta, phun cây cỏ đang ngậm trong miệng ra, anh tự nhiên cảm thấy có chút mất mát, vẫn không nỡ đánh thức người trong lòng.
Đứng ở phía trước nhà nuôi tằm, Vương Đồng Tiền híp mắt thầm nghĩ, chính là chỗ này rồi, một trăm đồng tiền sắp tới tay, anh ta nhất định phải vào trong thành ăn uống thả ga mấy ngày, cũng có cuộc sống thoải mái dễ chịu đến hơn nửa tháng.
Anh ta bắt đầu đánh lửa một que diêm, trong đêm tối, ngọn lửa nháy mắt bén lên cỏ khô, Vương Đồng Tiền mở nắp bình rượu, đang muốn rót rượu làm cho lửa cháy to hơn, bỗng nhiên có một người từ đâu nhảy ra.
Lâm Chi Động đang mơ mơ màng màng, bị âm thanh đốt lửa đánh thức, ngay lập tức bất chấp tất cả lão ra ngoài quyết tâm phải bắt được Vương Đồng Tiền.
Đầu tiên Vương Đồng Tiền hoảng sợ, sau đó giật mình một cái sau đó cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng vào trong rừng.
Bình rượu trong tay anh ta rơi xuống dưới đất “choang…” một tiếng nát bét. Chất lỏng trong bình văng ra tung toé khắp nơi, có một ít chảy vào trong đám cháy, trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ
“Đuổi theo! Bắt lấy nó!”
Trong lúc chạy trốn, Vương Đồng Tiền hắc hắc cười đắc ý, nghĩ thầm, chúng mày làm sao có thể bắt được tao cơ chứ?
Cậu ba nhà họ Kim thuê anh ta làm chuyện này cũng có nguyên nhân, bởi vì Vương Đồng Tiền có ưu điểm riêng, anh ta chạy trốn rất nhanh.
Không đuổi kịp! Không đuổi kịp rồi!
Anh ta mới chạy chưa được 100 mét, cũng chỉ trong thời gian vài giây, đột nhiên có một luồng sức mạnh lớn đánh tới từ phía sau lưng anh ta, Vương Đồng Tiền chỉ cảm thấy thân thể mình lâng lâng bay lên không trung, rồi sau đó đột nhiên rơi xuống đất.
“Ai daa!!”
Chị Thuận sợ hãi còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ trong vài giây mà biến động quá lớn, chị ta còn chưa kịp ngăn lại cảm xúc dao động quá lớn, Lâm Chi Động rút dây động rừng, nhìn theo bóng lưng Vương Đồng Tiền chạy trốn, Lâm Chi Động chạy đuổi theo phía sau lưng anh ta, giây tiếp theo lại nhìn thấy một bóng đen hiện ra trên nóc nhà, nhanh như mũi tên bắn ra ngoài, trong bóng đêm còn chưa kịp nhìn rõ cách chạy của anh ta thì bóng đen đã phi thân lên đá vào Vương Đồng Tiền.
“Bắt được rồi!!” Lâm Chi Động vui mừng rạo rực bắt lấy Vương Đồng Tiền, xoay sang đối phương muốn nhìn xem anh ta là ai, lại bị mùi khai của nước tiểu hun đến sắp ngất: “Mẹ nó, nôn…”
Tạ Minh Đồ cau mày lùi lại một bước, không chút tiếng động mà cách xa hai người này ra.
Anh không muốn bị nhiễm mùi không rõ ràng.
Tô Hiểu Mạn đang mơ màng giật mình tỉnh dậy, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, hoang mang rối loạn cùng chị Thuận dập lửa trước cửa, hơi nóng của lửa và hơi cồn bốc lên hun đến mức cô đỏ cả hai mắt, gió thu thổi tan tro lửa, suýt nữa mù cả mắt.
“Bắt được người không?”
Sau khi dập lửa, chị Thuận và Tô Hiểu Mạn chạy lên phía trước muốn nhìn mặt hung thủ, ở đây cách xa bên kia quá nên Tô Hiểu Mạn cũng không rõ bên này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cô và chị Thuận cùng nhau đi đến thì thấy Lâm Chi Động đang đè lên người một người đàn ông đang kêu gào, Tạ Minh Đồ làm bộ không liên quan đến mình đứng ở bên cạnh.