Tiền là Tô Hiểu Mạn nói ra, cô vừa mới đòi được một món nợ từ chỗ đám thanh niên trí thức, người như cô ăn hai phần cơm hộp cũng không thành vấn đề.
Mà đương nhiên là dưới ánh mắt của những người khác, cô bỏ được tiền mời Tạ Minh Đồ ăn cơm là một chuyện rất có vấn đề.
“Được, là tiền của Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ gật đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập lòe ánh sáng, ngữ khí của anh nghiêm túc vô cùng.
Tô Hiểu Mạn nghe anh nói thì bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, có vẻ giống như mặt cô rất lớn, rõ ràng là người ta bỏ tiền ra, cô ăn không uống không, lại còn cường ngạnh bắt anh nói là cô bỏ tiền ra: “Anh đừng có hiểu lầm, em chỉ…”
“Không có hiểu lầm gì cả, đều là tiền của Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn: “…” Tuy rằng cảm thấy không thích hợp cho lắm, nhưng mà xung quanh còn có đám người Triệu Thanh Thanh, cũng không tiện nói mọi chuyện rõ ràng được, Tô Hiểu Mạn đành phải mặt dày đồng ý.
“Chờ sau này em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh ăn.”
Nghe được lời này của cô, Tạ Minh Đồ đang cầm cơm hộp vô cùng vui vẻ mà cười một cái.
Đôi mắt anh cực kì xinh đẹp, lúc cười rộ lên cong cong như hai vầng trăng, phía dưới còn có bọng mắt ôn nhu, trong đồng tử là ảnh ngược của Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn mím môi, hô hấp của cô như chậm lại, trong nháy mắt đó, cô đột nhiên có loại ảo giác “Tạ Minh Đồ thật là đẹp mắt”.
Tô Hiểu Mạn: “…”
Tô Hiểu Mạn: Chắc là mắt mình mù rồi.
Nhóc Cẩu Tử thối này khi nào mới cạo hết râu đi đây, cũng bởi vì lúc này Tô Hiểu Mạn không mang theo dao bên mình, bằng không cô nhất định sẽ đè thứ này trên ghế đợi xe, cạo sạch không còn một sợi râu nào trên cằm anh.
…. Chờ ngày nào đó cô cầm dao trong tay, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy giao lưu với Tạ Minh Đồ thật đúng là khiến cô cảm thấy gian nan, dây ăng ten của cô không bắt được tín hiệu của đối phương, có khi còn không có cách nào lý giải được ý tứ của đối phương.
Dưới cái nhìn của cô, Tạ Minh Đồ là người thông minh, rất có thiên phú nhưng lại là người cực kì quái gở.
Đại khái là do suy nghĩ của thiên tài không ai có thể đoán được, dù sao thì thiên tài, kẻ điên hay kẻ ngốc đều có chút gì đó đặc biệt, có đôi khi phân không rõ được.
Cho dù đối phương làm đề toán rất nhanh, Tô Hiểu Mạn vẫn sẽ cảm thấy ở một phương diện nào đó anh vẫn rất ngây ngốc trì độn.
Ở trước mặt cô, giống như một con chó con ngốc nghếch.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ ghé vào với nhau để ăn cơm hộp, người thời đại này tương đối thích ăn thịt mỡ, nhưng mà Tô Hiểu Mạn không quá thích ăn thịt quá mỡ vậy nên cô gắp hết cho Tạ Minh Đồ.
“Mạn Mạn?”
“Em không thích ăn thịt quá mỡ, anh ăn đi, trứng gà thì cho em.”
“Ừm.”
Hương thơm cơm hộp quá mê người, Khương Yến Đường Triệu Thanh Thanh và mấy người thanh niên trí thức khác cũng dứt khoát đi mua cơm hộp để ăn bữa trưa, ngay cả người ngày thường vẫn luôn tiết kiệm như ông Trần cũng sảng khoái bỏ tiền ra nếm thử cơm hộp ở ga tàu hỏa.
Vì thế bốn cái màn thầu trên tay Trương Lị Lị cũng chỉ một mình cô ta ăn, Khương Yến Đường và ông Trần đều không ăn màn thầu của cô ta, bốn cái màn thầu, hẳn là cũng đủ làm bản thân cô ta no bụng.
Đường Kiến Cường ăn bánh bột ngô liếc mắt nhìn Trương Lị Lị, đối phương hỏi qua vài người lại không hề mở miệng hỏi hắn ta một câu.
Đương nhiên Đường Kiến Cường cũng không muốn ăn màn thầu.
Đường Kiến Cường nhai bánh bột ngô, ánh mắt vẫn luôn thường dừng trên đầu Tạ Minh Đồ, dưới cái nhìn của người thanh niên như hắn, đầu Tạ Minh Đồ còn hấp dẫn hắn hơn cả cơm hộp.
Nhìn tóc cũng có thể ăn no được.
Đường Kiến Cường sờ sờ tóc của chính mình, không ngưng ảo tưởng rằng nếu bản thân đổi thành mái tóc của Tạ Minh Đồ thì sẽ trông như thế nào.
Triệu Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh Trương Lị Lị ăn cơm hộp, Trương Lị Lị ăn màn thầu một mình, ngửi mùi hương bay trong không khí liên tục nuốt nước bọt, hai mắt oán hận mà nhìn Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn chú ý tới tầm mắt của Đường Kiến Cường, cô vốn tưởng rằng Đường Kiến Cường đang xem đồ ăn trong chén của Tạ Minh Đồ nhưng sau đó lại phát hiện người này vẫn luôn nhìn đầu tóc của Tạ Minh Đồ.
Tô Hiểu Mạn: “…?”
Tóc Tạ Minh Đồ có vấn đề gì à? Tạ Cẩu Tử đâu phải là người hói đầu đâu?, không tới mức khiến cho người khác chú ý chứ?Hai giờ rưỡi chiều, xe lửa xuất phát đúng giờ, đoàn người Tô Hiểu Mạn lên xe lửa, vị trí ngồi liền kề nhau, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ chọn cùng loại đều là ghế ngồi cứng, chỗ ngồi vừa hẹp vừa nhỏ, kệ hành lý trên đỉnh đầu nhét đầy đồ đạc, đồng thời bên cạnh chân bọn họ cũng để đầy đồ vật.
Thùng xe lửa vừa nhỏ vừa bí, mỗi một khoang đều mở hết cả cửa sổ, nghe tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng bên ngoài, gió thu mát lạnh thổi vào.
Bởi vì đã là giờ chiều, cũng không ai muốn mở miệng nói chuyện nữa cả, trong xe yên tĩnh cực kỳ, Tô Hiểu Mạn cũng không thấy được bóng dáng con gà con vịt nào trên xe cả, bởi vậy cô vẫn không cách nào xác định được vật còn sống có thể mang lên xe lửa hay không?
Không bao lâu sau, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, Tô Hiểu Mạn ngả đầu ngủ mất.
Ngồi trên ghế ngồi nhỏ hẹp lại cứng như thế, dựa vào lưng ghế ngủ không thoải mái chút nào, thân thể của cô không tự giác được mà ngã nghiêng về phía nguồn nhiệt ấm áp mềm mại bên cạnh.
Tạ Minh Đồ hơi hơi nghiêng đầu, trên vai là trọng lượng của một người khác, anh không hề cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn hy vọng cô có thể gần sát thêm chút nữa.
Khương Yến Đường ngồi đối diện thấy Tô Hiểu Mạn ngã vào đầu vai Tạ Minh Đồ, tâm tình vô cùng phức tạp, còn thấy hơi bực bội.
Gương mặt cô gái trắng nõn, mang theo màu phấn như hoa đào mùa xuân, con gái mười tám tuổi cho dù không có phấn thoa lên, cũng xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt người khác,
Cô dựa vào vai một người đàn ông khác.
*
Buổi sáng ngày hôm sau mới tới nơi, đoàn người xuống xe hỏi thăm đường, bắt xe vận tải của địa phương cuối cùng cũng tới được công xã Bạch Thạch.
Lúc này không có xe buýt xe khách thoải mái, những phương tiện lui tới ở các con đường nông thôn phần lớn là xe vận tải, lúc nào cần vận chuyển hàng hóa thì sẽ chở hàng hóa sau thùng xe, lúc nào cần chở người thì người cũng phải ngồi ở thùng xe phía sau, trên nóc xe là một mảnh bạt có thể tháo dỡ dễ dàng.
sau khi tới công xã, người của đội sản xuất lái hai chiếc máy kéo tới đón bọn họ, có hai người tài xế lái xe, một người ba bốn mươi tuổi, gia đình theo nghề thuốc cổ truyền, lúc cười lên vô cùng hiền hậu, vị này hòa ái dễ gần, tiếp đãi người cực kì nhiệt tình.
Một người khác là một ông chú có tướng mạo hơi khó tính, lông mày vừa rậm vừa đen, như là một thanh đao, dưới mũi để lại ria mép, những lúc xụ mặt, có chút không giận mà uy, thoạt nhìn không dễ gần cho lắm.
Ông anh hiền hậu kia nhảy xuống xe trước, chủ động giới thiệu: “Tôi họ Tưởng, tên là Tưởng Trường Giang, gọi tôi là anh Tưởng là được, người này là bác ba nhà họ Chu, Chu Hạ Cường, cứ gọi là Chu tam bá là được.”
Tô Hiểu Mạn và những người khác cũng giới thiệu vài câu.
Vị Chu tam bá kia hình như rất bất mãn với đoàn người bọn họ, không hề chủ động mở miệng nói lời nào với bọn họ cả, ghét bỏ mà “hừ” một tiếng, thổi râu trợn mắt, những người nhát gan chỉ đành im lặng như ve sầu mùa đông.
Là người có mắt đều nhìn ra được Chu Hạ Cường đang tỏ thái độ với bọn họ.
“Lên xe lên xe lên xe!! Chở mọi người qua đó, thư ký đã an bài tốt cả rồi, đi lên đi, mỗi xe ngồi vài người.”
Sau khi lên xe, anh Tưởng mới nhiệt tình giải thích tình huống cho bọn họ.
“Mọi người cũng không phải là nhóm đầu tiên tới đây để học tập, trước đó cũng có vài nhóm người tới đây… Nói là tới để học, nhưng thật ra lại chẳng dụng tâm để ý tí nào, chỉ tới coi như có mà thôi.”
“Trước đó còn có một người, lái hỏng cả máy kéo trong thôn luôn rồi.”
“Làm hỏng rồi mà khẩu khí còn không tốt, hiện tại bác Chu không muốn chào đón người bên ngoài nữa….”
Hóa ra đội sản xuất bọn họ không phải là lứa đầu tiên, đội sản xuất của bọn họ làm rất tốt, tạo thành hình mẫu khiến cho không ít những đội sản xuất khác cũng tới đây học tập, nhân viên tới mấy đợt liền, khó tránh khỏi những lần xích mích, gây ra chút chuyện, người bên này cũng bắt đầu có những cảm xúc khác.
“Tiếp đãi mọi người, năm nay sẽ không để người khác tới đây nữa, việc trong thôn chúng tôi chúng tôi còn chẳng làm xong làm gì còn có thời gian đi tiếp đón người ngoài nữa.”