Sau khi thả lỏng hơn, cô ấy liền nói ra những lời đang kìm nén trong lòng: “Chị Hiểu Mạn, chị thật xinh đẹp, chị còn xinh hơn cả cái cô Hiểu Hồng đẹp nhất làng bọn em.”
Chu Hiểu Phượng cảm thấy Tô Hiểu Mạn đến làm khách nhà cô, là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng thấy, còn xinh hơn chị họ của mình rất nhiều.
Tô Hiểu Mạn cùng cô ấy nói đùa mấy câu, đã bị gọi xuống uống trà với mọi người. Khách đến thôn chơi, dù sao cũng phải mời một chén trà, ăn chút hạt dưa.
Chu Hạ Cường có hai người con trai và một cô con gái, con trai cả đã lập gia đình và có con rồi, con trai thứ đang phục vụ trong quân đội, bây giờ trong nhà chỉ còn lại cô con gái út Chu Hiểu Phượng, mấy ngày nữa cũng chuẩn bị kết hôn, nhà chồng cũng không xa, là một hộ gia đình trong thôn.
Hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn đến thật đúng lúc, họ vừa đến, hôm nay nhà chồng tương lai của Chu Hiểu Phượng cũng mang vải lụa đỏ đến đây, để cô con dâu mới Chu Hiểu Phượng bắt đầu may váy cưới.
Sắp đến đám cưới của con gái út, hai vợ chồng Chu Hạ Cường rất vui mừng, vừa lúc trong nhà có khách đến chơi, buổi tối băm mấy cân thịt heo, chuẩn bị một bàn nhiều món ngon chiêu đãi vợ chồng Tô Hiểu Mạn.
“Sắp rồi, sắp rồi, trước khi hai đứa rời đi vẫn có thể uống được rượu mừng của Hiểu Phượng.”
*
Sau khi tắm rửa xong nằm lên giường, Tô Hiểu Mạn không khỏi cảm thán rằng đây là chỗ ở thoải mái nhất mà cô đã ở kể từ khi xuyên đến những năm 1970.
…… Rốt cuộc, trước đây cô chỉ được sống trong căn nhà nhỏ dột nát của Tạ Minh Đồ.
Điều kiện của nhà họ Chu thực sự rất tốt, Tô Hiểu Mạn cảm thấy chuyến đi của họ có thể coi là một chuyến du lịch do nhà nước tài trợ.
“Thật tốt……”
“Mạn Mạn cũng muốn có một ngôi nhà như vậy sao?”
Tạ Minh Đồ đang ngồi cạnh đấy mở miệng hỏi cô, căn phòng cho khách của nhà họ Chu chỉ có một cái giường, bởi vì biết hai người họ là “Vợ chồng”, cho nên cũng chỉ chuẩn bị một chiếc chăn bông cho hai người, một giường một chăn, hai người dùng chung.
Lúc Tô Hiểu Mạn nằm trên giường, Tạ Minh Đồ thành thật ngồi ở chiếc ghế gỗ bên cửa sổ.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy nếu cô không chủ động gọi Tạ Minh Đồ, anh ấy khẳng định sẽ không tới gần giường nửa bước.
Hiện tại đã là đầu thu, ở trong thôn, những đêm giữa hè có khi còn phải đắp một cái chăn mỏng, chứ đừng nói đến những đêm mùa thu, nửa đêm trời rét buốt, để anh ấy ngủ dưới đất, có mà bị đông lạnh đến ngốc luôn.
Tô Hiểu Mạn đặt cái túi ngăn ở giữa, sau đó vẫy tay gọi Tạ Minh Đồ đến, ý bảo anh ấy ngủ ở đầu bên kia, cũng cho anh ấy một nửa chiếc chăn bông.
“Em muốn có một ngôi nhà tốt hơn ngôi nhà này.” Trước đây khi Tô Hiểu Mạn chưa bị phát hiện là tiểu thư giả của nhà giàu có, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều biệt thự cao cấp, sang trọng hơn nhiều, vì vậy cô ấy đối với ngôi nhà gạch ở nông thôn này cũng không thấy quá ngạc nhiên, tất nhiên, bây giờ yêu cầu của đồng chí Tô Hiểu Mạn đối với một ngôi nhà cũng không cao.
Chỉ cần không bị dột, không có rắn, nhà vệ sinh sạch sẽ, “Tốt nhất là có ba tầng, phòng phải là phòng lớn, phải có một khu vườn để trồng hoa và một giàn nho.”
Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, nói ra một số yêu cầu của bản thân, sau khi nói xong, cô lại thấy những ý tưởng này quá không thực tế.
Bây giờ là thập niên 70, trồng hoa còn không bằng trồng rau có lợi hơn đâu.
Trong sân trồng ít rau hẹ, lớn một lứa lại cắt một lứa, vô cùng tiện lợi, còn có hành lá, lúc nào nấu ăn có thể chạy ra ngắt mấy nhánh……
Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, cô cảm thấy bản thân mình bị thực tế đánh bại, sau này nếu thật sự có nhà của riêng mình, cô vẫn là trồng rau thôi.
Mướp, dưa chuột, cà chua, đậu que, hành lá, rau hẹ, cải thìa,….Mỗi loại cô đều sẽ trồng hết…..
Tạ Minh Đồ thẳng tắp nằm ở trên giường, gối là một cái gối đôi, anh ngủ ở đầu bên này, cô ấy ngủ ở đầu bên kia, mai tóc đen dài của Tô Hiểu Mạn xõa ra, có vài sợi vắt ngang qua ranh giới đến đầu bên này của anh.
Có hương thơm của hoa lan.
Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại, trong lòng ghi nhớ những lời cô ấy vừa nói.Ngày hôm sau Tạ Minh Đồ dậy sớm, cùng đi ra ngoài với Chu Hạ Cường trước, ông ấy nói sẽ dạy anh lái máy kéo, nhân tiện cùng nhau lên núi. Tô Hiểu Mạn không đi theo, ở lại nhà họ Chu, hôm qua cô đã hẹn trước với Chu Hiểu Phượng, buổi sáng Chu Hiểu Phượng sẽ dẫn cô đến nhà chị Thuận, chị Thuận là chuyên gia nuôi tằm của ở chỗ bọn họ.
Chu Hiểu Phượng dặn cô đừng dậy sớm, cô ấy buổi sáng có việc bận.
Tô Hiểu Mạn ngủ thêm một chút, cũng không có người đến gọi cô dậy, buổi sáng trong thôn vừa yên bình vừa ồn ào, nói yên bình là bởi vì không nghe được tiếng người ồn ào, nói ầm ĩ là chỉ tiếng ồn trong sân.
Tiếng chim chóc ríu rít ngoài cửa sổ, tiếng gà vịt kêu râm ran dưới mái hiên, bên cạnh có con gà trống gáy rất to, giống như muốn gọi hồn người khác bay ra vậy.
Cũng may là nó không kêu thêm vài tiếng, sau khi Tô Hiểu Mạn bị tiếng gà kêu đánh thức, thì lại ngủ thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn nhớ ra một chuyện đã trải qua, cô đến biệt thự của một người bạn chơi, đó là một khu biệt thự ở ngoại thành, có một số ông lão nhà giàu có sở thích đặc biệt là nuôi gà trong sân biệt thự.
Ngay khi gà gáy, từng tiếng chó sủa ở mỗi nhà đều kêu lên, kéo theo chủ nhân của một dãy biệt thự bị đánh thức.
Cuối cùng khiến cho nhiều người tức giận, cả đám xúm vào giết gà.
So với gà trống tới, ở nông thôn người đều ái dưỡng mẫu gà, gà mái là sinh gà đẻ, không chỉ có chính mình trên người trường thịt, nó còn đẻ trứng.
So với gà trống, người dân quê thích nuôi gà mái hơn, nuôi gà mái rất có lợi, trên người chúng không chỉ có thịt mà còn có thể đẻ trứng.
Mỗi ngày một quả trứng gà, là một khoản thu nhập rất tốt.
Lúc Tô Hiểu Mạn tỉnh lại, đã không phải lúc gà trống gáy, lúc này trời đã hửng sáng, mặt trời sắp ló dạng, đứng dậy mặc quần áo, Tô Hiểu Mạn chải đầu, rửa mặt và bước vào trong sân.
Đi chưa được mấy bước, Tô Hiểu Mạn đột nhiên nghe được “tiếng mắng” cùng tiếng khóc” truyền ra từ trong nhà chính.
“Phải làm sao bây giờ? Sao con có thể không cẩn thận như vậy chứ?”
“Không sửa được, chết mất thôi, thật đáng tiếc.”
“Lần này con phải làm sao bây giờ? Con nói đi, con muốn làm như thế nào? Con cầm kéo sao lại không cẩn thận như vậy chứ?”
Có người phụ nữ ngẩng cao trách mắng một tiếng, âm thanh này là Tống Nguyệt Quyên, vợ của Chu Hạ Cường đang nói, bên cạnh còn có âm thanh nghẹn ngào của con gái cô ta – Chu Hiểu Phượng.
Chu Hiểu Phượng khóc thút tha thút thít: “Làm sao bây giờ?”
Buổi sáng hôm nay cùng nhau đến đây, đi theo mẹ đến cắt vải đỏ để may áo cưới, cô ta vì muốn tiện nên gấp lại cắt một lần, đang cắt dở thì mẹ cô đến, chỉ dạy con gái dùng kéo cắt, ai biết được hai người tính toán cách làm không giống nhau, trái một kéo phải một kéo, cắt thành từng mảnh vải kích cỡ không giống nhau.
Bây giờ may quần áo thế nào được đây?!
Con trai nhà họ Dương- nhà chồng tương lai của cô, Dương Trường Quế từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm của hai người rất không tồi, Chu Hiểu Phượng cũng được nhà chồng coi trọng, hôm nay người mang vải đỏ đến chính là người nhà họ Dương đi vào trong huyện mua vải dệt cao cấp, đắt gấp đôi so với vải bố bình thường, bây giờ mảnh vải lụa đang đẹp như vậy đã bị làm hỏng rồi.
“Không làm thành áo cưới được”.
“Vải dệt này không được, chắp lên cũng đông một khối tây một khối, vẫn bị lệch nhau, như vậy may làm sao được”.
“Mẹ ơi… Làm sao bây giờ?”
“Còn không phải tại con khi cắt vải không có mắt hả, tại sao lại cắt lệch hết cả tấm vải lớn như này?”
Chu Hiểu Phượng tủi thân nói: “Mẹ, vừa nãy là do mẹ mắng con kêu con cắt nhanh lên mà”. Tống Nguyệt Quyên thở dốc: “Tại sao lại trách mẹ, mẹ bảo con nhìn cẩn thận một chút cẩn thận chút”.
“Cái này vốn dĩ con không định cắt, là tại mẹ vừa đến đã kêu con cắt nhanh lên”.
……
Cuộc cãi vã của hai mẹ con ngoại trừ hấp dẫn Tô Hiểu Mạn còn có một người chị dâu họ đến nhà chơi cũng chạy vào hỏi thăm: “Sao vậy, mới sáng sớm ra đã có chuyện gì thế?”