Lúc trước nhà chị dâu Chu có việc nên trống ra một chỗ, người nhà họ Chu đi đến khen hết lời thì chị Thuận mới đồng ý nhận Chu Hiểu Hồng vào làm, hiện giờ lại có kết quả như thế này, chị Thuận chỉ muốn quay trở lại nửa tháng trước đá mình một cái cho tỉnh ra.
Bây giờ lại nhìn thấy người nhà họ Chu cũng không tránh được mà giận chó đánh mèo.
“Đều tại người nhà cô giới thiệu Chu Hiểu Hồng đến đây, nói để cho cô ta học tập, cô xem những con tằm đang khoẻ mạnh như thế…”
Nghe thấy tên Chu Hiểu Hồng, trên mặt Chu Hiểu Phượng cũng xuất hiện biểu cảm khó nói lên lời.
Cái người chị họ cùng thôn này không biết họ hàng thân thuộc bao nhiêu với nhà cô ta, là một người con gái có danh tiếng cực phẩm, giống y hệt cha mẹ chị ta, ham ăn lười làm, luôn biết cách gian dối, lúc nào trên mặt cũng mang theo vẻ đơn thuần vô hại mà hại người khác đến mức tận cùng.
Bạn mà mắng chị ta hay dạy bảo chị ta thì đôi mắt chị ta lúc nào cũng hồng hồng, nhận lỗi rất nhanh, nói lần sau bản thân sẽ rút kinh nghiệm, khiến cho người ta không dám trách móc cô ta quá mức nặng nề.
Nhưng mà đâu vẫn vào đấy, chị ta vẫn lại mắc sai lầm như cũ.
Bảo chị ta làm việc gì, chị ta đều đồng ý ngay lập tức, nhưng khi bạn quay lưng đi rồi thì nhất định chị ta sẽ không làm theo.
Ngay cả trưởng thôn cũng hết cách với chị ta.
Đây là thói quen hình thành từ nhỏ của chị ta.
Tính cách cha mẹ của chị ta cũng là gian dối thủ đoạn, khiến cho nhà chị ta lúc nào cũng nghèo rớt mồng tơi, theo thời gian Chu Hiểu Hồng cũng mang theo tính cách như vậy mà lớn lên. Khi còn nhỏ khi đi qua ruộng nhà người khác, luôn luôn chớp lấy thời cơ mà ăn trộm một chút, cho dù bị người khác phát hiện, Chu Hiểu Hồng lúc nào cũng khóc lóc nhận lỗi nói lần sau mình không dám như vậy nữa.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn lúc nào Chu Hiểu Hồng cũng rất xinh đẹp, chị ta vừa khóc lóc nhận lỗi thì người trong thôn cũng không muốn làm khó chị ta nữa.
Thế nên Chu Hiểu Hồng lúc nào cũng sử dụng cách đó để trốn tránh trách nhiệm, tập mãi cũng thành thói quen.
Cho dù lớn lên xinh đẹp thì đàn ông trong thôn cũng không ai dám cưới chị ta cả, đương nhiên cũng có một vài người nhìn chị ta thèm nhỏ dãi, nhưng một khi có thanh niên mới lớn nảy sinh loại tâm tư này, cũng đều bị mẹ của bọn họ cầm chổi đuổi đánh đến tận cửa thôn.
“Nếu con mà dám cưới Chu Hiểu Hồng thì con không phải con của mẹ nữa, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con”.
Vậy nên lúc Chu Hiểu Hồng 22 tuổi vẫn chưa lấy được chồng, vất vả lắm mới gặp gỡ những “thanh niên trí thức” được quốc gia phân công tới thôn cô ta, Chu Hiểu Hồng cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt để tiếp cận các thanh niên trí thức, có người còn không biết chuyện trước kia của cô ta mà suýt chút nữa đã kết hôn với cô ta rồi, đác tiếc Chu Hiểu Hồng không có thành công, sau khi nam thanh niên trí thức kia biết quá khứ của cô thì bắt đầu như phát “điên” tòng quân đến biên cương.
Chu Hiểu Hồng vẫn chưa thể lấy chồng, ở lại trong thôn, trưởng thôn cân nhắc suy nghĩ vì cô ta rất nhiều, thời gian trước Chu Hiểu Hồng còn khóc sướt mướt nói rằng mình muốn thay đổi muốn tham gia làm việc, trưởng thôn mới sắp xếp cho cô ta tới đây nuôi tằm.
Ai mà ngờ được lại… chứng nào tật nấy.
“Chị Thuận, xin lỗi.” Chu Hiểu Phượng nói lời xin lỗi với chị Thuận, nhưng sắc mặt chị Thuận vẫn không tốt lên chút nào: “Giờ này cô dẫn người tới đây làm gì?”
Ánh mắt của chị Thuận dừng lại trên người Tô Hiểu Mạn, khi nhìn đến khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả Chu Hiểu Hồng, trong lòng bắt đầu ngập tràn chán ghét, hiện tại chị ta vô cùng bài xích những người phụ nữ xinh đẹp lại nhu nhược như thế này.
“Chị Hiểu Mạn muốn tới học hỏi về nuôi dưỡng tằm, chị Thuận, chị dẫn chị ấy đi đi.”
Chị Thuận hừ lạnh: “Cô mang cô ta đi đi, hiện tại tôi làm gì có thời gian rảnh rỗi đi hướng dẫn người khác, công việc bên này đang ngập đầu đây.”“Hai người các người đi hết đi, đừng tới quấy rầy tôi.”
Chu Hiểu Phượng bị chị ta từ chối tới mức không biết phải làm sao, Tô Hiểu Mạn nói: “Chị Thuận, để hai đứa chúng tôi hỗ trợ chị.”
“Hỗ Trợ? Cô? Không phải cô tới học cách nuôi tằm như thế nào ư? Cô thì biết hỗ trợ cái gì?”
Tô Hiểu Mạn: “Chị Thuận, hiện tại có loại bệnh của tằm, khi làm việc lại càng cần phải sạch sẽ, thông gió tiêu độc kịp thời.”
“Trước khi tôi tới cũng đọc vài loại sách về cách nuôi tằm, không phải không biết cái gì cả.”
Chu Hiểu Phượng vội vàng nói: “Đúng vậy, chị Thuận, bọn em ở lại đây giúp chị dọn dẹp sạch sẽ phòng nuôi tằm.”
Chị Thuận nhấp môi, hiện tại xác thực bên phòng nuôi tằm đang thiếu người, tuy rằng chị không thích Chu Hiểu Hồng nhưng có thể tin tưởng được Chu Hiểu Phượng trước mắt, nhưng mà người bên cạnh cô ta thì….
Ánh mắt của chị Thuận vẫn đặt trên người Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn bình tĩnh mặc kệ chị ta đánh giá mình.
“Hiểu Phượng, cô đi sang phòng chứa lá dâu, cô, tới dọn sạch phân tằm với tôi.”
Chu Hiểu Phượng gật gật đầu đi làm việc, Tô Hiểu Mạn đi theo chị Thuận tới phòng nuôi tằm, trong phòng để một đống chậu, số lượng tằm không thể đếm được đang gặm cắn lá dâu xanh biếc, sau khi tằm ăn lá dâu, sẽ bài tiết ra phân tằm màu đen, cũng chính là phân tằm.
Cũng giống như phân người, nếu không kịp thời dọn sạch phân tằm, môi trường sinh sống của tằm sẽ bị ô nhiễm, dễ mắc bệnh rồi chết.
Tằm non rất yếu ớt, cần phải chăm sóc che chở thật kỹ, không thể để chúng nó chịu tác động xấu.
Lúc dọn dẹp phân tằm sẽ dùng một loại võng bằng vải mỏng hình vuông, rải lá dâu tằm mới hái lên trên, đặt võng bên trên chậu nuôi tằm, tằm bên trong chậu sẽ tự bò từ khung võng lên mặt võng rồi đánh chén thỏa thích món lá dâu mới hái, như thế là có thể dọn dẹp được phân tằm ở phía dưới.
Sau mười phút chị Thuận dẫn Tô Hiểu Mạn tới làm việc cùng nhau, nhìn động tác của đối phương, cảm thấy cô gái này cũng là người tay chân nhanh nhẹn, cũng thoáng yên lòng.
Chị ta rất sợ lại có một người như “Chu Hiểu Hồng” xinh đẹp tới nữa.
Tô Hiểu Mạn cũng nuôi tằm nhỏ giống như chị ta, sắc mặt chị Thuận tốt hơn một chút, thậm chí còn bắt đầu nói chuyện với Tô Hiểu Mạn, dạy cô cách nuôi tằm như thế nào, còn cho cô biết một số kinh nghiệm nuôi tằm của đội sản xuất.
“Nuôi tằm trong gia đình mới là biện pháp tốt nhất, nhà nào nuôi của nhà nấy, nhà nào mà xảy ra vấn đề thì nhà ấy tự giải quyết.”
“Nếu không nuôi tốt được thì đó cũng là chuyện của nhà họ.”
“Giống như khi tôi còn nhỏ, các hộ gia đình đều tự nuôi tằm riêng, bên chỗ thôn tôi cũng nuôi riêng từng nhà hết.”
Chị Thuận thở dài một hơi: “Hiện giờ cả đại đội nuôi tằm cùng nhau thì cũng có chỗ tốt, người nào phụ trách tốt vị trí của người ấy là được, tỉnh phân công nhân viên, người thì đi hái lá dâu tằm, cũng bớt được nhiều việc,”
“Nhưng lại cũng dễ xảy ra vấn đề, đặc biệt là vấn đề ở “người”, vậy nên tôi phải tuyển được người nuôi tằm tốt, nhất định phải có trách nhiệm mới được.”
“Chu Hiểu Hồng như vậy, nếu cô ta khóc sướt mướt nói vài câu thì cũng chẳng có biện pháp nào khác cả, bản thân cô ta mệt còn chưa tính, mà tâm huyết của người khác cũng chịu tai họa theo.”
Tô Hiểu Mạn gật gật đâu: “Một mình tôi nuôi tằm, tuy rằng hơi lao tâm lao lực một tí, nhưng mà tự tay mình làm thì ít xảy ra sai lầm, làm được nhiều hay ít thì cũng tự mình gánh vác.”
“Cùng nhau nuôi tằm có một người đứt xích là rất dễ xảy ra sai lầm.”
Chị Thuận gật gật đầu: “Tôi cũng nuôi riêng một ít ở nhà, không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà mọi người hợp tác với nhau để nuôi tằm, nếu mà không xảy ra vấn đề gì lớn thì sản lượng sẽ cao hơn nuôi riêng.”
“Mấy năm nay sản lượng tốt, cuối năm mọi nhà được chia không ít tiền hoa hồng nên thật ra tốt hơn nhiều so với nuôi theo quy mô hộ gia đình như trước kia.”
“Tổ hợp tác này của tôi năm nào cũng chia hoa hồng cao nhất.”
Tô Hiểu Mạn bảo: “Là do chị Thuận quản lý được mọi người.”