Rõ ràng là TM biết Tạ Minh Đồ không phải con trai ruột của bà ta, mới ngần ấy năm dùng sự nhục mạ chèn ép anh, làm anh dưỡng thành cái thói quen cúi đầu giấu mình, cả người nhếch nhác không sửa soạn, là chú chó lớn lưu lạc chịu đánh chịu mắng.
Tô Hiểu Mạn mím môi, đau lòng vì chuyện anh gặp phải, trước kia Tô Hiểu Mạn cảm thấy ông trời đối xử với cô không tốt, nhưng mà so sánh với Tạ Minh Đồ, ông trời cũng đủ ưu ái cô rồi, hiện tại cũng đang đền bù cho cô, cho cô một cặp cha mẹ yêu thương mình, đó là thứ mà trước kia tới nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới.
“ Mạn Mạn làm sao vậy?” Tạ Minh Đồ nhíu mày, bởi vì tay nghề Tô Hiểu Mạn không tốt, có chút râu rơi vướng ở cổ, vừa ngứa vừa đau làm Tạ Minh Đồ cảm thấy khó chịu.
Má phải anh bị cạo ra chút máu, hiện tại bỏng rát còn hơi đau.
“Khó coi như vậy sao?” So với những thứ khác thì Tạ Minh Đồ càng để ý chuyện này hơn, trong lòng anh vô cùng khẩn trương, sợ hãi sau khi cạo râu đi thì Mạn Mạn sẽ không thích nữa.
Dù sao thì như vậy cũng không có tư vị đàn ông.
Tô Hiểu Mạn lấy gương cho anh xem: “ANh xem đi.”
Tạ Minh Đồ nhìn chính bản thân mình trong gương, cũng không nhìn ra được cái gì cả.
Tô Hiểu Mạn tò mò hỏi anh: “Anh không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
Cẩu Tử xấu xí biến thành Cẩu Tử đẹp trai.
Giá trị nhan sắc biến hoá nghiêng trời lệch đất, trong tiểu thuyết miêu tả thì đó là từ một người phụ nữ bị hủy dung xấu xí lập tức biến thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Đương nhiên trên thực tế cũng không khoa trương như vậy….
Tạ Minh Đồ nghiêng đầu, lông mi vừa dài vừa đen như lông quạ phẩy phẩy, để lộ ra thần sắc mê man: “Ngạc nhiên?”
Tạ Minh Đồ không bỏ được sự lo lắng trong nội tâm: ” Mạn Mạn, em không thích anh như vậy?”
Tô Hiểu Mạn nuốt nước bọt: “Tạ Minh Đồ, anh cảm thấy anh trở nên đẹp hơn hay xấu đi?”
Tạ Minh Đồ: “Anh trở lên đẹp hơn à?”
Tô Hiểu Mạn: ” Đúng vậy.”
Tên Cẩu Tử ngốc nghếch này.
” Mạn Mạn, em thích anh như thế này sao?” Đây mới là chuyện mà Tạ Minh Đồ quan tâm nhất, hai mắt anh nhìn Tô Hiểu Mạn đầy trông mong, chỉ muốn biết được đáp án từ trong miệng cô.
“Thích…” Tô Hiểu Mạn ho khan vài tiếng, mà Tạ Minh Đồ nghe được câu trả lời của cô thì gặt đầu cười ngây ngô.
Thật sự khờ quá đi.
Tô Hiểu Mạn xoa nhẹ gương mặt anh, diện mạo của Tạ Minh Đồ không phải là loại ôn nhuận nhu hoà, giữa mày tinh xảo sắc bén, vậy nên Tô Hiểu Mạn mới cho rằng nếu anh xuôi gió xuôi nước lớn lên như đã định, nhất định sẽ là một thiếu niên anh đĩnh kiệt ngạo vô lễ.
Nhưng hiện tại lại hướng sang hướng khác rồi.
Ngờ nghệch.
Ngốc nghếch vui vẻ.
Cũng không biết anh đang vui vẻ vì chuyện gì.
Tô Hiểu Mạn không cầm lòng được mà nở nụ cười, chắc là do cười ngây ngô sẽ lây bệnh cho nhau, thấy anh cười cô cũng cười theo.
Cô còn rất thích Tạ Minh Đồ như vậy, trước kia Tô Hiểu Mạn cũng gặp được không ít đàn ông đẹp trai, nhưng những người này khó tránh khỏi mang theo chút cảm giác dầu mỡ “tự cho mình là đẹp”, khiến cô cảm thấy chán ngán.
Mà Tạ Cẩu Tử trước mắt hoàn toàn không có tự giác bản thân mình lớn lên đẹp, cũng không có chú ý hình tượng thần tượng.
Chỉ có một con chó lớn đang mê mang, lúc ờ chung rất là vui vẻ.
*
“Cảm ơn cảm ơn, anh là…. Tạ lão ngũ???!!!”
“Tạ Minh Đồ??!!!”
Sau khi Đường Kiến Cường nhìn thấy Tạ Minh Đồ, không thể tin được vào hai mắt của mình, người đàn ông này thật sự là Tạ Cẩu Tử?
Ánh mắt hắt ta không ngừng liếc đầu tóc của Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ cau mày, anh không quá thích cái cảm giác được mọi người chú ý này, hôm nay đi ra từ nhà họ Chu, người trong thôn trang đều không nhịn được mà đặt ánh mắt lên người anh, cứ như thể là nhìn thấy con hổ từ trong núi đi ra vậy, chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh
Chẳng qua anh mới cạo râu mà thôi.
Ngày hôm qua tới lúc ăn cơm, người nhà họ Chu thấy anh lúc ngồi trên bàn cơm, người nào người nấy đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Chu Hạ Cường, ông dụi mắt liên tục, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào anh: “Cậu, tiểu tử này, ai ôi, tên tiểu tử này…”
“Không nghĩ tới cậu đẹp trai tuấn tú tới như vậy.”
“Mẹ tôi ơi, cậu và vợ cậu đúng là trời sinh một đôi.”
…Hiện tại Đường Kiến Cường đang quang minh chính đại chỉ trỏ vào anh.
“Tạ Minh Đồ, tôi không nhận ra anh nổi luôn rồi.”
“Ôi trời ạ, mẹ ruột của anh ở chỗ này
Cũng chưa chắc đã nhận ra anh được.”
Đường Kiến Cường cảm thán liên tục, ánh mắt lại vẫn cứ không nhịn được mà dừng lại trên mái tóc của Tạ Minh Đồ, hắn cho rằng dung mạo Tạ Minh Đồ rực rỡ hẳn lên tuy rằng có một phần do anh cạo bỏ râu đi nhưng phần lớn hơn là ở kiểu tóc của Tạ Minh Đồ.
Đầu tóc của Tạ Minh Đồ làm anh trở nên đẹp nhiều hơn, hiện tại cạo bỏ râu đi thì như thể dệt hoa trên gấm.
Những cô gái đi qua đều nhìn anh chăm chú.
“Em trai Tạ, cậu… cậu thật đúng là làm người khác phải kinh ngạc cảm thán.” Dương Trường Quế thấy Tạ Minh Đồ, choáng váng mất vài giây, quả thực không thể tin tưởng nổi người cao gầy, diện mạo tuấn mỹ, có vẻ “hơi non nớt” trẻ tuổi chính là người ngày hôm qua đi chạy xe vận chuyển với hắn ta với cái vẻ “trưởng thành tang thương” anh Tạ.
Nếu ngày hôm qua hắn nhìn thấy một Tạ Minh Đồ như vậy thì như thế nào cũng không thể mở miệng gọi được một tiếng “anh”.
Đây là một đứa em trai.
Đường Kiến Cường cùng với Dương Trường Quế đột nhiên xuất hiện ăn nhịp với nhau, ai người kề vai sát cánh mà chỉ chỉ trỏ trỏ Tạ Minh Đồ.
Khi Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dáng “giằng co” của ba người này.
Mặt Tạ Minh Đồ khó coi gần chết, Đường Kiến Cường và Dương Trường Quế như thể anh em tốt mà kề vai sát cánh, nghị luận sôi nổi về Tạ Minh Đồ.
Chu Hiểu Phượng cười: “Em không kinh ngạc chút nào, người mà chị Hiểu Mạn của em xinh đẹp như thế lựa chọn, anh Tạ làm sao có thể xấu xí được?’
Trên thực tế đêm hôm qua khi Chu Hiểu Phượng nhìn thấy Tạ Minh Đồ, cằm cô ấy cũng sắp rớt luôn trên mặt đất.
Đối với người nhà họ Chu mà nói, đôi vợ chồng Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ này có thể nói là đôi thần tiên mà bọn họ từng gặp qua.
Hoàn toàn không giống một cặp vợ chồng nông thôn bình thường.
Dương Trường Quế và Đường Kiến Cường đều thèm nhỏ nhãi mái tóc của Tạ Minh Đồ như nhau, hắn ôm bả vai Đường Kiến Cường cảm khái nói: “Đúng là tay nghề của thầy già trong thôn các người tốt, nếu có cơ hội đi tới thôn mấy người, tôi cũng sẽ tìm ông thầy đó cắt cái đầu.”
Tạ Minh Đồ: “…”
Tạ Minh Đồ đột nhiên cảm thấy không ổn cho lắm, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tô Hiểu Mạn, chủ động nói: “ Mạn Mạn, hình như anh để quên thứ gì đó ở trong phòng, em có thể đi lên lấy cùng với anh hay không?”
Tô Hiểu Mạn không thể hiểu được: “Cái gì thế? Em đi lên trên cùng anh?!”
Ở trong lúc mà Tô Hiểu Mạn không hiểu ra sao, Đường Kiến Cường bên cạnh còn càng không hiểu ra sao hơn: “????!!!! Ông thầy ở cửa thôn chúng tôi?”
Dương Trường Quế thổn thức: “Chính là người cắt tóc cho Tạ lão đệ.”
Tô Hiểu Mạn: “Hửm?”
Ông thầy già cắt tóc ở cửa thôn?!
Tạ Minh Đồ hoảng hốt: “Ừm ừm ừm… Mạn Mạn, đi lên không?”
Tô Hiểu Mạn nghiến răng, đẩy khủy tay Tạ Minh Đồ, hai người cùng nhau đi về phía hiên nhà.
Tới chỗ rẽ, hai người dừng lại, Tạ Minh Đồ thành thật mà dựa vào tường.
Tô Hiểu Mạn nhìn anh, ngữ khí bắt đầu nguy hiểm lên: “Có phải anh vẫn muốn đi tìm ông thầy già ở cửa thôn cắt tóc cho anh không?”
Tạ Minh Đồ: “…. Mạn Mạn, anh sai rồi.”
Cũng không có ông thầy già ở cửa thôn nào cả.
— chỉ có Mạn Mạn ở trong nhà.
Tô Hiểu Mạn rất muốn đánh cái đầu chó của anh, mỗi lần sau khi cô cho rằng Tạ Minh Đồ rất thành thật và nghe lời thì anh luôn có thể làm ra chuyện xấu.
Tô Hiểu Mạn: “!!!”
Tên này khẳng định không hề đơn giản như bề ngoài.
“Ở bên ngoài tới tột cùng anh nói em thành cái gì? Tạ Cẩu Tử??”
Tạ Minh Đồ cụp mắt xuống, im lặng không trả lời.
“Anh….” Tô Hiểu Mạn kiễng chân lên, lại phát hiện bản thân vẫn không chạm tới đầu của Tạ Minh Đồ thì tức giận nói: “Anh cúi xuống một chút.”
Tạ Minh Đồ nghe lời cúi người xuống, cô nói thế nào thì làm thế đó, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ Tô Hiểu Mạn mới cảm thấy tên đàn ông này có tính cách của chó, lúc nghe lời thì ngoan ngoãn ngồi xổm, bảo đứng thì đứng, giơ tay thì giơ tay, nhưng đợi lúc chủ của nó vắng nhà, nên phá chỗ nào thì phá chỗ đó.
Sau khi phá hoại xong lại bày ra vẻ mặt trung thực với chủ của nó.
Sau khi anh ấy khom lưng xuống, người cao 1m6 mấy như Tô Hiểu Mạn cuối cùng cũng có thể xoa được mái tóc xù xù của anh.