Diệp Gia cười tủm tỉm đưa điện thoại qua.
Đào Địch miễn cưỡng cầm lấy điện thoại, cuối cùng cũng bấm máy, Tô Mễ tắt loa, cả nhóm người vây quanh Đào Địch, nhìn chằm chằm cô ấy với vẻ mặt hứng thú.
Mở loa ngoài, tiếng tu tu vang lên hai tiếng, Mục Sâm bắt máy, giọng nói trầm thấp êm tai, tràn đầy hương vị nam tính.
“Làm gì!”
Dường như không khách sáo chút nào.
“Tiểu đội trưởng Mục Sâm…” Giọng nói Đào Địch nhẹ nhàng mềm mại: “Anh đang làm gì dzạ?”
Diệp Gia không khỏi nổi cả da gà.
“Tắm, không có thời gian rảnh tán dóc với em.”
Đường Phi đè thấp giọng làm khẩu hình với Đào Địch: “Tắm…nha!”
“Ai đang nói chuyện ở bên cạnh em?” Trong điện thoại, Mục Sâm nhạy bén cảm nhận được giọng nói người khác.
“Không không…không có ai cả.” Đào Địch cầm điện thoại quay lưng đi: “Mục Sâm, anh đoán xem bây giờ em đang làm gì?”
“Ông đây không có hứng thú muốn biết, cúp đây.”
“Đừng cúp.” Đào Địch vội gọi anh ấy, quay đầu nhìn đồng bọn.
Đồng bọn nháy mắt ra hiệu với cô ấy, không ngừng làm khẩu hình: “Cố lên!”
Đào Địch cau mày, vẻ mặt thẹn thùng, trái tim chấn động, âm thanh liền phát ra rồi, cô vốn dĩ có một giọng nói đẹp, nhưng vào lúc này, chung quanh im lặng, chỉ có tiếng hát của cô xuyên qua dòng điện mang theo làn gió đêm, chậm rãi mà thổi vào tai anh.
Mục Sâm trần trụi thân trên, lặng lẽ tựa lưng vào cửa phòng tắm, yên lặng lắng nghe âm thanh giống như âm thanh của thiên nhiên kia.
Khóe miệng bất giác nhếch lên, anh châm một điếu thuốc, đi tới bệ cửa sổ, nhìn tuyết bay lất phất ngoài cửa sổ, trái tim cứng rắn lại mềm nhũn.
Sau khi hát xong bài hát, không đợi Mục Sâm đáp lại, Đào Địch trực tiếp cúp máy, ném điện thoại lên bàn: “Được rồi á! Dừng ở đây!”
Mọi người vẫn chưa đã thèm ngơ ngác nhìn cô ấy.
Tô Mễ thì thầm vào tai Diệp Gia: “Chị Đào Địch quá trâu bò!”
Diệp Gia cũng che miệng cười nhẹ: “Giọng hát của chị ấy rất đẹp.”
Lượt thứ hai của trò chơi lại bắt đầu, trái tim của Đào Địch vẫn đập loạn xạ, khuôn mặt có chút ửng đỏ, thấp thoáng sự bối rối trong bóng tối rực rỡ, không ai nhìn thấy, đó chính là bí mật của cô.
Lần này, Lục Cảnh có điểm thấp nhất và Diệp Gia có điểm cao nhất.
Tô Mễ ở bên cạnh nắm lấy tay Diệp Gia, Diệp Gia nháy nháy mắt với cô ấy, ra hiệu yên tâm.
“Lục Cảnh, nói sự thật hay là đại mạo hiểm?” Diệp Gia cười hỏi.
Lục Cảnh bất lực vẫy vẫy tay, cầm lên một chai bia: “Hay là, tôi uống bia nhé.”
“Vậy thì không được!” Đường Phi giật lấy chai bia trên tay Lục Cảnh: “Không được ăn gian!”
“Tiểu Cảnh, đây gọi là trời xanh không tha cho bất cứ ai!” Đào Địch vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa nhìn cậu ta, cười ranh mãnh.
Lục Cảnh bất lực quét nhìn mọi người một vòng, cuối cùng thở dài một hơi, nhìn phía Diệp Gia: “Vậy thì…tôi chọn lời thật lòng.” Bài học đi trước của Đào Địch đã thấy, cậu không dám chọn đại mạo hiểm nữa đâu.
“Khụ khụ.” Diệp Gia ho nhẹ một tiếng, lại đối mắt với Tô Mễ nhìn nhau, hỏi Lục Cảnh: “Cậu có người mình thích không?”
Ngay khi lời này nói ra, Đường Phi hào hứng mà huýt sáo một cái.
Mặt của Lục Cảnh đột nhiên đỏ bừng, dần dần vành tai cũng đỏ lên.
Cậu cắn răng: “Có.”
Mặt của Tô Mễ cũng đỏ lên, tay cầm ly rượu không kìm chế được mà bắt đầu run rẩy…
Diệp Gia lại vội vàng hỏi: “Cô ấy là ai?”
“Này? Đây là câu hỏi thứ hai rồi!” Đường Phi rất nghĩa khí mà giúp Lục Cảnh nói chuyện, dưới bàn, Đào Địch đá mạnh cậu ta một cái.
Diệp Gia cùng Tô Mễ đồng thời chán nản, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đường Phi, Đường Phi vung tay không hiểu vì sao, sau đó cầm lấy xúc xắc: “Tiếp tục tiếp tục đi, hôm nay tôi phải đánh ngã tiểu thọ tinh* này mới được!”
(* tiểu thọ tinh là sinh nhật của người nào đó.)
Lục Cảnh uống một hơi cạn ly bia, sau khi mọi người cười đùa vui vẻ một hồi, cậu nhìn về phía Diệp Gia, đột nhiên nói: “Cậu.”
“Hửm?” Diệp Gia thản nhiên mà quay đầu qua: “Cậu nói cái gì?”
Lục Cảnh đỏ mặt, đặt ly bia lên trên bàn, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Mà Tô Mễ bên kia, nụ cười trên mặt cứng đờ lại, dần dần nguội lạnh…
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Lục Cảnh nhìn Diệp Gia, ở trong đó rõ rõ ràng ràng, viết đầy tình yêu bỡ ngỡ của một thiếu niên.
“Cô ấy là ai?”
“Cậu.”